Editor: Kình Lạc.
*******
Hôm nay Thượng Chỉ di chuyển cả một ngày.
Đầu tiên cậu đi vào đại học đệ nhất đế quốc, muốn vào thư viện nhìn thử. Nhưng còn chưa vào cửa đã bị ngăn lại, bởi vì cậu không phải học sinh của đại học đệ nhất đế quốc, không thể vào thư viện. Vì thế cậu đành phải rời khỏi đó.
Sau đó cậu lại tới thư viện Đế Đô Tinh. Cậu nghĩ loại thư viện công cộng này có lẽ có thể mở cho mọi người vào, nhưng cậu lại sai rồi. Thư viện Đế Đô Tinh chỉ mở cửa với nhưng cư dân bản địa, vì thế cậu lại đành bất đắc dĩ rời đi.
Trên đường trở về, cậu nhìn thấy một tiệm cắt tóc vừa khai trương, cậu nhìn ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính pha lê: tóc mái lộn xộn che khuất đôi mắt, tóc dài đến bả vai. Chẳng những nhìn uể oải ỉu xìu mà còn không phân biệt được là nam hay nữ.
Tuy trong thế giới tinh tế, nhóm Omega phần lớn thích ăn mặc kiểu nhẹ nhàng yếu đuối và quyến rũ, nhóm nam Omega cũng sẽ coi tóc dài mềm mại là đẹp. Nguyên thân La Đại Xuân cũng luôn muốn để tóc dài nhưng đáng tiếc là suy dinh dưỡng cùng chất tóc rất kém vậy nên mới nhìn không ra hình thù gì như vậy.
Nhưng cậu là thiên sư full cấp đến từ dị giới, một người đàn ông thật sự, kiên quyết chống lại tạo hình nữ tính này.
Vì thế cậu vào tiệm cắt tóc, nói yêu cầu của mình với thầy Tony: làm một kiểu tóc thật đàn ông.
Thầy Tony thở dài, lại là một Omega khác không chấp nhận giới tính của mình.
Một lúc sau, cắt tóc xong nhìn rực rỡ hẳn lên, Thượng Chỉ vừa lòng gật đầu.
Chỉ là, cậu vừa cúi đầu thì thấy, hôm qua rời khỏi nhà má Vương tương đối gấp, cậu vẫn mặc bộ đồng phục cũ nát kia.
Nếu đã thay đổi tóc thì cũng phải đổi quần áo mới chứ. Toàn thân mới toanh chỉnh tề!
Vì thế cậu lại đi đến trung tâm.mua sắm, mua mấy bộ quần cho mình. Lúc mua quần áo, lòng cậu thật sự rất mệt, chủ tiệm thấy cậu là Omega nên toàn đề cử cho cậu mấy bộ quần áo bó sát cổ chữ V khoét sâu với mấy màu sắc đa phần là màu vàng nhạt, hồng phấn hoặc màu tím nhạt.
Nhìn qua bốc mùi gay.
Cậu từ chối không chút do dự, tự mình chọn mấy bộ áo màu trắng thoải mái tươi mát cùng với quần tối màu. Trong thế giới tinh tế, mấy bộ quần áo kiểu này Beta mặc phần nhiều.
Lăn lộn một trận như vậy chờ đến lúc cậu về tới khách sạn thì đã là chạng vạng.
Mới vừa mở cửa ra cậu liền sợ ngây người, chỉ thấy giờ phút này cái chăn nằm hỗn loạn trên giường, bên trong còn có sinh vật khả nghi đang không ngừng giẫy giụa.
Tay chân cậu nhẹ nhàng đi đến chỗ cái chăn, sau đó lập tức bắt được sinh vật đang ngọ nguậy kia, cảm giác ấm áp mềm mại xuyên qua mặt chăn truyền đến trong dự kiến.
Sau đó là tiếng meo rõ ràng.
Quả nhiên là mèo con nghịch ngợm nhà mình.
Tối qua nhóc quậy này rõ ràng đề phòng mình như vậy, kết quả hôm nay mình rời đi mấy giờ, mèo con liền không thể kiềm nén địa tương tư tịch mịch, chui từ đáy giường ra nhảy lên giường chỉ vì tìm kiếm hơi thở của mình.
Thượng Chỉ sắp cảm động đến khóc, thật là một bé yêu tinh miệng chê nhưng thân thể thành thật mà.
Thượng Chỉ thở dài ôm mèo con ra khỏi chăn: “Khờ Khạo, hôm nay một mình mèo con ở nhà, có ngoan hay không?”
Nguyên Diệu Diễm không hề phòng bị đã bị người ta xách ra khỏi ổ chăn.
Tiếp theo, y liền đối diện với một gương mặt thoải mái thanh tân.
Thiếu niên Omega trước mặt thay đổi kiểu tóc, một đầu tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ cùng đôi lông mày xinh đẹp, đôi mắt màu nâu sẫm trong veo, mũi cao thẳng, đôi môi hình thoi màu hồng nhạt, cằm nhỏ tinh xảo, xương hàm xinh đẹp.
Lần đầu tiên y biết, thì ra Omega cắt tóc cũng có thể đẹp như vậy.
Không, là thiếu niên Omega của y đẹp cho nên có ăn diện thế nào cũng đẹp.
“Meo meo meo.”
Kiểu tóc này không tệ, về sau cứ như vậy.
Sau đó y nhìn lại, quần áo của nhóc Omega cũng đổi rồi. Không phải loại quần áo màu hồng mà các Omega thích mặc, mà là một cái áo thun màu trắng không có trang trí gì, một cái quần jean tối màu, tựa như những Beta có mặt mọi nơi, vừa không kiêu ngạo cũng không đầy cám dỗ. Thoải mái tươi mới sạch sẽ.
Nguyên Diệu Diễm cảm thấy, cái gọi là rửa đôi mắt, đại khái chính là như vậy.
“Meo meo meo.”
Quần áo chọn không tồi.
Nguyên Diệu Diễm rất là vừa lòng gật gật đầu, quan sát nhóc Omega của y kĩ lưỡng từ trên xuống dưới.
Quả nhiên không hổ là người ngưỡng mộ mình, quả thật cực kì có gu.
Thượng Chỉ không biết mấy suy nghĩ của nhóc mèo, cậu chỉ biết, bé mèo trên tay cậu không có giẫy giụa, mà dùng giọng sữa kêu meo meo, còn dùng ánh mắt trìu mến không muốn xa rời nhìn mình.
Dù sao cũng là thú cưng nhà mình, sao có chuyện chỉ qua một đêm mà đã ghi thù. Cậu nhẹ nhàng sờ đầu bé mèo, “Khờ Khạo ngoan quá.”
Nhưng mà trải qua giáo huấn thảm thiết hôm qua, cậu nhịn cơn xúc động muốn hít mèo xuống.
Thứ như sự tin tưởng, một khi biến mất, cần phải chậm rãi tạo lại lần nữa.
Nghĩ nghĩ, cậu giơ mèo con lên trước mặt mình: “Meo meo à, muốn ra ngoài chơi không? Anh trai mang em đi dạo phố.”