Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 24.1

Editor: Kình Lạc.

*******

Một học sinh đi lên trước, giơ tay lên, chát chát hai tiếng thanh thúy tát lên mặt ông ta.

“La Đôn Ngọc! Chẳng qua tôi chỉ tặng quà ít hơn người khác một chút, ông liền mắng tôi trên lớp, còn để cả lớp bắt nạt tôi.”

Một học sinh khác cầm cây nạng trong tay lên, dùng sức đánh lên chân La Đôn Ngọc, “Tôi chỉ là viết sai chính tả từ vựng, ông liền phạt tôi phải ngồi xổm 200 cái, hại tôi bị tiêu cơ vân*. Ông còn nói ông chỉ có ý tốt, là do sức khỏe tôi kém.”

(*Tiêu cơ vân là một tình trạng tổn thương cơ bắp nghiêm trọng, xảy ra khi các tế bào cơ vân bị phá hủy, phóng thích các chất trong tế bào cơ vào máu.)

Giọng học sinh run lên vì tức giận, cây nạng quật tới tấp lên người La Đôn Ngọc: “Đến bây giờ tôi cũng không thể đi đứng tự nhiên như người bình thường. Đều do tên rác rưởi như ông hại.”

La Đôn Ngọc bị đánh kêu oai oái nhưng người xung quanh cũng không đến ngăn cản cậu học sinh này, ngược lại vỗ tay đồng thời giữ chặt La Đôn Ngọc không cho ông ta tránh né.

Mãi cho đến khi học sinh này đánh mệt rồi lại thêm một học sinh khác tiến lên, cậu ta còn tức giận hơn người lúc nãy, hai mắt đỏ bừng túm chặt tóc La Đôn Ngọc, cứ vậy giật mạnh rớt một mảng da đầu.

La Đôn Ngọc thét lên thảm thiết đến tê tâm liệt phế.

Học sinh này lạnh lùng nói: “Khi tôi bị tên trùm trường bắt nạt đánh đập, ông mặc kệ thì cũng thôi đi. Nhưng vì tôi báo cảnh sát, ông cảm thấy mất mặt. Ông liền đến trước mặt cha tôi đặt điều mắng vốn, nói mỗi ngày tôi đều gây chuyện, làm hại khi cha tôi làm việc phân tâm bị cuốn vào máy xay! Đồ khốn nạn!”

Vừa nói cậu ta vừa dùng sức cào mặt La Đôn Ngọc, móng tay bén nhọn cào xước mặt ông ta.

Một lát sau, trên mặt La Đôn Ngọc đã đầy máu.

“Mọi người ơi cố lên! Hiện tại không ai che chở cho tên khốn này nữa. Viên Tranh sẽ không, mấy tên chó săn của cục cảnh sát cũng không!”

Nhóm học sinh lòng đầy căm phẫn tụ lại phát tiết mối hận mấy năm nay của mình.

Trên đường có mấy cảnh sát muốn tiến đến ngăn cản nhưng phát hiện cảm xúc của quần chúng đang rất kích động, không ít người qua đường tự phát vây mấy học sinh này lại, để các em học sinh có oán báo oán, có thù báo thù.

Rất nhiều học sinh thậm chí còn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía bọn họ, bọn họ chỉ đành cúi đầu, yên lặng về cục cảnh sát.

Rốt cuộc, ngay vừa rồi, vị Viên Tranh đại nhân ở Đế Đô Tinh kia đã phát biểu thanh minh trên Tinh Võng, nói La Đôn Ngọc và mình chỉ là bạn học bình thường, việc sai lầm La Đôn Ngọc phạm phải gã sẽ không bao che một chút nào, cũng không cho phép bất kì kẻ nào nương danh nghĩa của gã để thiên vị La Đôn Ngọc.

Cho nên bọn họ tuyệt đối không thể che chở La Đôn Ngọc giống như trước đây.

Mấy tiếng sau, nhóm học sinh mới dừng tay, lúc gần đi còn tạt một thùng phân lên người La Đôn Ngọc.

Một trận gió thổi tới, mấy hạt rắn bán khô dính trên tóc La Đôn Ngọc bị gió thổi bay vào mũi cùng miệng ông ta.

La Đôn Ngọc ghê tởm nôn mửa tại chỗ.

Trong lòng ông ta dâng lên hận ý ngập trời. Ông ta hận Hoàng Vĩ, hận gã vì sao ngu xuẩn như vậy, lại bị La Đại Xuân gϊếŧ ngược, đến chết cũng không rõ! Ông ta hận cảnh sát của cục cảnh sát, trước kia không phải không có học sinh đến báo án, bọn họ nhận tiền của mình, vui sướиɠ làm việc cho mình. Hôm nay thì sao? Hôm nay tiền ông ta cho bọn họ còn nhiều hơn, nhưng mấy tên cảnh sát đó không làm gì cả! Trơ mắt nhìn mình bị lăng nhục!

Ông ta càng hận La Đại Xuân, giấu dốt giả ngu nhiều năm như vậy để chờ thời khắc mấu chốt cho mình một đòn chí mạng, khiến ông ta trở thành trò cười cho toàn đế quốc phỉ nhổ.

Tên khốn âm hiểm, xảo quyệt độc ác đó!

Nhưng mà hiện giờ kẻ ông ta hận nhất chính là Viên Tranh. Hận gã ích kỷ, không hề màng đến tình cảm nhiều năm giữa bọn họ, không màng ông ta vất vả sinh con đẻ cái cho gã.

Ông ta xảy ra chuyện thì liền trốn thật xa, không chịu gánh vác vì ông ta, thậm chí đến cả chân tướng sự tình cùng không muốn điều tra rõ.

Ông ta hận bản thân mình lúc trước sao không thấy rõ bộ mặt thật của tên đàn ông này chứ?

Không đúng, mình vẫn luôn biết bộ mặt thật của Viên Tranh. Từ thời khắc gã vứt bỏ mình để kết hôn với Thượng Nhu con gái thủ phủ kia, mình liền biết, Viên Tranh là kẻ trong lòng chit có vinh hoa phú quý, không từ thủ đoạn để bò lên trên.

Trong mắt gã không có tình cảm, chỉ có lợi ích!

Chỉ là trước kia vẫn luôn gió êm sóng lặng, cho nên Viên Tranh mới có thể cưng chiều ông ta như vậy.

Hiện giờ đã xảy ra chuyện, Viên Tranh liền phủi tay hoàn toàn mặc kệ.

“Mấy năm nay chung quy đã trao sai người!” La Đôn Ngọc bi thương bật khóc, ông ra rất muốn cá chết lưới rách với Viên Tranh, nói cho người trong đế quốc biết bộ mặt thật của Viên Tranh, mối quan hệ thật sự của bản thân cùng gã......

Nhưng khi ông ta nghĩ đến mấy đứa con của mình thì lại nén ý niệm đang sinh sôi này xuống.

Nếu quan hệ giữa ông ta và Viên Tranh bị công khai, những đứa trẻ đó cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc bọn nó không còn là con nhà phú quý đầy thể diện nữa mà là đứa con riêng người người thóa mạ.

Nghĩ đến đây, La Đôn Ngọc cũng bất chấp cả người đầy phân, vừa dơ vừa thối, ông ta như người điên chạy loạn trên đường gào to.

Chuyện này dẫn đến không ít người vây xem quay chụp, nhưng ông ta không thèm để ý, ông ta đã hai bàn tay trắng rồi.

Mãi cho đến khi trời tối đám người tan đi, ông ta còn sững sờ tại chỗ.

Lúc này, ông ta nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi chân, theo chân nhìn lên trên, đó là một thanh niên Alpha.

Nhìn mặt có vài phần quen thuộc.

“Chú La Đôn Ngọc, lúc trước tôi đã nói với chú, La Đại Xuân đã thay đổi, cần phải cẩn thận đối phó, xem ra chú không nghe tôi nói.” Thanh niên có hơi thất vọng lắc đầu, ngữ điệu lạnh băng.

Ông ta nhớ rồi, thanh niên này là An Lượng, chính là người đã cảnh cáo ông ta La Đại Xuân có vấn đề.

“Tôi có nghe, tôi có nghe.” Ông ta vội bắt lấy ống quần thanh niên, “Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại quỷ dị như vậy, bị Hoàng Vĩ mang đi còn có thể quay trở lại. Còn khiến Hoàng Vĩ và tôi......”

Nhìn thứ dính trên ống quần của mình, thanh niên nhíu mày nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt: “Là chú quá coi thường cậu ta. Cho nên mới quậy ra cục diện thế này.”

La Đôn Ngọc mặc kệ ánh mắt ghét bỏ của An Lượng, ông ta ông chặt lấy đùi An Lượng, “Cầu xin cậu, cứu tôi với, giúp tôi với.”

Người này xuất hiện ở chỗ này nhất định có cách đối phó với La Đại Xuân, mình cần phải lợi dụng hắn, báo thù rửa hận!

An Lượng nở nụ cười quỷ dị, “Giúp chú thì có thể, nhưng lần này chú nhất định phải nghe lời tôi. Kế tiếp, chú làm như này......”

Nghe An Lượng nói xong, đầu tiên trên mặt La Đôn Ngọc hiện vẻ phẫn nộ cùng với vẻ khϊếp sợ và sợ hãi.

Cuối cùng ông ta mừng như điên cất tiếng cười to, “Ha ha ha, cách này không tồi. La Đại Xuân đáng chết, Viên Tranh cũng vậy, tôi muốn giải quyết bọn họ một lượt.”