Editor: Kình Lạc.
*****
Nghĩ đến La Đôn Ngọc là tâm trạng Viên Tranh liền chuyển biến.
Qua đợt phỏng vấn lần này La Đôn Ngọc hẳn sẽ đạt được mức nổi tiếng nhất định trong đế quốc. Đến lúc đó mình lại điều chuyển công tác an bài em ấy đến Đế Đô Tinh bên này.
Rốt cuộc em ấy là đóa hoa yêu kiều hiểu chuyện như thế, chỉ yên lặng đứng phía sau yêu mình, ngưỡng mộ mình, sinh con đẻ cái cho mình.
Đâu giống người phụ nữ Thượng Nhu đó, cứ tự cho là đứng, một thân kiêu ngạo. Ỷ bản thân là con gái của thủ phủ mà bày ra vẻ cao cao tại thượng, lúc kết hôn cũng không chịu quỳ xuống với cha mẹ mình, sau khi kết hôn thì không chịu ăn cơm thừa của mình, không chịu rửa chân cho mình, hơn nữa cũng không chịu làm việc nhà.
Kết hôn đã lâu mà vẫn không mang thai, vất vả lắm mới có mang thì kiểm tra gene lại là Omega.
Hơn nữa đứa nhỏ này còn phải mang họ Thượng.
Cho nên, lúc trước khi La Đôn Ngọc đề nghị tráo đổi hai đứa nhỏ, gã đồng ý không chút do dự, đồng thời góp không ít sức.
Viên Tranh có hơi hưng phấn chà xát tay, hiện giờ Thượng Nhu đã chết, sau khi đón La Đôn Ngọc đến thì chẳng phải gã có thể thường xuyên tìm em ấy ôn tồn một phen sao, còn có thể mang con cái theo, người một nhà hòa thuận vui vẻ cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
Chờ đế khi làm lão già khốn kiếp Thượng Phương kia hoàn toàn biến mất thì gã có thể danh chính ngôn thuận rước La Đôn Ngọc vào cửa.
Cũng coi như bồi thường cho em ấy vì đã nhiều năm thầm lặng bên cạnh, lúc đó còn có thể nuôi thêm mấy Omega trẻ tuổi xinh đẹp bên ngoài.
Với sự hiển huệ rộng lượng của La Đôn Ngọc, em ấy nhất định sẽ không nói gì thêm.
Viên Tranh nghĩ đến vui vê, nhưng bên kia đầu cuối cá nhân, La Đôn Ngọc vẫn không bắt máy, mãi cho đến khi tự động tắt.
Viên Tranh nghĩ, có thể La Đôn Ngọc còn đang bận rộn, rốt cuộc thì em ấy cũng phải nhận phỏng vấn của đài truyền hình Đế Đô Tinh, đại biểu cho vinh quang vô thượng, ở Lâu Kim Cẩu Tinh nhất định có rất nhiều công ty truyền thông tranh nhau phỏng vấn.
Chờ em ấy bận xong tự nhiên sẽ liên hệ lại mình. Mới vừa nghĩ như vậy, Viên Tranh liền nghe tiếng gõ cửa dồn dập.
“Viên tiên sinh, thủ phủ đại nhân có việc quan trọng tìm ngài, mong hiện tại ngài lập tức qua đó.” Không đợi gã ra mở cửa, người ngoài cửa liền vội vàng nói.
Nghe giọng nói này, là thư kí Kim bên người của Thượng Phương.
Viên Tranh nhíu mày, đã nhiều năm như vậy rồi mà Thượng Phương vẫn sai sử ông ta như trâu như ngựa, chỗ tốt thì không đưa mình bao nhiêu. Hônm nay mình bận như vậy, lại thêm.vừa gặp chuyện phiền phức, Thượng Phương cũng không để mình thở dốc hai hơi đã vội kêu mình đi.
Thượng Phương không tôn trọng, khinh thường mình, về sau chắc chắn sẽ hối hận.
Viên Tranh dịu dàng nói: “Được, thư kí Kim, tôi sẽ qua ngay.”
Gã nhanh chóng sửa sang lại quần áo cũng dung nhan, liền tới văn phòng Thượng Phương.
Mới vừa vào cửa, gã liền phát hiện không khí không đúng, khóe miệng Thượng Phương mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc, một cổ áp suất thấp bao phủ toàn thân.
Gã hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh mở miệng, “Cha, ngài kêu con qua đây có gì phân phó?”
Khóe miệng Thượng Phương càng hạ, khí chất lắng đọng nhiều năm càng thêm áp lực, “Chuyện trên Tinh Võng, cậu định giải thích thế nào?”
Viên Tranh nghe vậy mờ mịt lắc đầu, “Tinh Võng? Xảy ra chuyện gì? Con không biết. Cả ngày hôm nay con đều đi họp.”
“La Đôn Ngọc cậu biết chứ?”
Nghe được tên La Đôn Ngọc, hô hấp Viên Tranh ngưng lại một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, “Biết ạ, là bạn thời cấp ba của con. Khoảng thời gian trước cậu ta cũng có đến lễ tang của Nhu Nhi.”
Thượng Phương thấy Viên Tranh không kinh hoảng chút nào, trong lòng ông có hơi nghi hoặc. Chẳng lẽ những cư dân mạng đó nói không đúng, con rể ông và La Đôn Ngọc chỉ là bạn bè cấp ba bình thường?
Vì thế ông lại hỏi tiếp, “La Đôn Ngọc tham gia tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình Đế Đô Tinh, cậu biết không?”
Viên Tranh nghe vậy thở nhẹ ra, thì ra là vấn đề này.
“Con biết, kỳ thật chuyện này là con hỗ trợ. Nhưng con cảm thấy không phải chuyện gì lớn nên không quấy rầy cha."
Viên Tranh nói với Thượng Phương, tuy La Đôn Ngọc là bạn thời cấp ba của gã nhưng từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đã không liên hệ với nhau. Mãi cho đến hai ngày trước, La Đôn Ngọc đột nhiên xuất hiện ở lễ tang của vợ, mỉm cười chào hỏi gã.
Lúc ấy gã còn thấy hơi kì lạ, vì lẽ gì mà La Đôn Ngọc lại đến đây nhưng gã vẫn lễ phép tiếp đãi La Đôn Ngọc. Cuối cùng, sau lễ tang La Đôn Ngọc tìm đến gã, nhờ gã giúp mình một việc gấp.
Thì ra, sau khi La Đôn Ngọc tốt nghiệp cấp ba vẫn luôn dạy ở trường, công việc làm rất cẩn trọng nhưng bất đắc dĩ luôn bị đồng nghiệp cùng lãnh đạo xa lánh. Ông ta nghe nói có một tiết mục là [Linh hồn kỹ sư đẹp nhất đế quốc], do Đài Truyền hình Đế Đô Tinh tổ chức, các bậc thầy từng tham gia tiết mục này đều sẽ nổi tiếng hơn, giá trị con người cũng tăng cao.
Ông ta nghe nói gã làm việc ở cục giáo dục, cũng coi như có tiếng nói nên mới tìm đến gã, hy vọng được tham gia tiết mục này. Là vì tranh một phần vinh quang cho mình, cũng như làm cho lãnh đạo trường học và đồng nghiệp không bắt nạt mình nữa.
“Lúc ấy con cũng không nghĩ nhiều. Con nhờ có cha hỗ trợ, cũng xem như có tương lai tốt nhất trong các bạn cấp ba. Cho nên luôn có nhiều bạn học tìm con nhờ giúp đỡ đủ loại, nhưng người bạn này lại là lần đầu tìm con, hơn nữa cũng không phải chuyện gì lớn, đánh tiếng với tổ tiết mục một câu là được. Vì thế con liền đồng ý giúp cậu ta.”
Viên Tranh nói nửa thật nửa giả. Rốt cuộc trong chốn quan trường đế quốc tinh tế, không, ở bất kì quan trường trong xã hội nào đều tràn ngập vùng xám. Loại chuyện giúp bạn học nhận được cơ hội phỏng vấn này, căn bản không cần che giấu.
Dứt lời, gã thu liễm thần sắc, nghiêm túc nói: “Cha, chính vị bạn học này có vấn đề gì, nếu đúng thật là vậy, con nguyện một mình gánh chịu trách nhiệm.”
Nhớ tới biểu hiện kì lạ của những người khác, gã càng thêm khẳng định là người nào đó, tỷ như Thẩm Tông Nhạc đã biết việc này, sau đó mượn cơ hội này làm to chuyện.
Gã không sợ, gã cũng đang nắm đằng chuôi của Thẩm Tông Nhạc. Nhưng mà đối mặt với Thượng Phương, thái độ của gã rất thành khẩn.
Thượng Phương thấy vẻ mặt gã nói chuyện thản nhiên, nhìn qua không giống giả vờ, nghi hoặc trong lòng càng sâu.
Trước mắt người này dù sao cũng là đứa con rể theo ông nhiều năm, kết hôn cùng Nhu nhi nhiều năm như vậy, không chỉ tận chức tận trách làm việc cho mình, đối với Nhu nhi cũng tận tâm tận lực, cơ hồ khiến người ta tìm không ra lỗi, ông nhất thời cũng không có cách nào tin tưởng người như vậy sẽ quậy cùng với loại lẳиɠ ɭơ như La Đôn Ngọc.
Thượng Phương thở dài: “Hy vọng những lời cậu nói đều là thật, nếu không......”
Nếu không kết cục của ngươi còn thê thảm hơn La Đôn Ngọc!
Thượng Phương dừng một chút, “Cậu nhanh chóng lên xem Tinh Võng đi, nhanh đáp lại. Hiện tại dư luận đã sôi trào, tôi không hy vọng bởi vì chuyện này của cậu mà khiến toàn Thượng gia bị bôi đen.”
Dứt lời, thần sắc Thượng Phương mệt mỏi phất tay, ý bảo Viên Tranh rời đi.
Viên Tranh trở lại văn phòng của mình, chuyện đầu tiên làm là mở đầu cuối cá nhân lên Tinh Võng.
Một lát sau, gã cảm thấy mặt mình bị tát mạnh mấy cái, gương mặt đỏ bừng.
Gã gầm lên giận dữ, “Tiện nhân!”
*
Lúc La Đôn Ngọc làm ghi chép lần cuối, liền nghe tin tức khiến ông ta khϊếp sợ: cha mẹ Hoàng Vĩ vừa rời khỏi Cục cảnh sát đã bị người nhà của những nạn nhân canh giữ bên ngoài đánh trọng thương, trên đường đưa đến bệnh viện đã tử vong.
Sau đó, ông ra nhìn thấy người nhà của những nạn nhân đã đánh chết cha mẹ Hoàng Vĩ tiến vào Cục cảnh sát, sau khi trợn trắng mắt ngồi nhận phê bình giáo dục liền rời đi.
Trừng phạt gì cũng không có, tạm giam hay phạt tiền, cái gì cũng không.
Quả thực như khi trước sau khi Hoàng Vĩ cùng cha mẹ gã bạo lực gia đình xong, người nhà nạn nhân đến cục cảnh sát, kết quả cảnh sát xử lý giống nhau như đúc.
La Đôn Ngọc có chút lo lắng, trong lòng ông ta nổi lên dự cảm không lành, nhất định đã xảy ra chuyện gì, bằng không những người này sao dám làm như vậy? Những cảnh sát này sao dám xử lý như vậy?
Nhưng rất nhanh, La Đôn Ngọc hiểu rõ, trước kia mỗi lần đến Hoàng Vĩ đều cống cho các cảnh sát này một cọc tiền lớn, nhưng cha mẹ Hoàng Vĩ nhất định không biết nên không đưa.
Nhớ lại lúc mình vừa tiến vào cục cảnh sát đã đưa vài vạn điểm tín dụng, La Đôn Ngọc yên lòng.
Ông ta làm ghi chép xong, một thân mệt mỏi rời khỏi cục cảnh sát, còn chưa đi được vài bước liền nhận cuộc điện thoại của Viên Tranh.
“Tiện nhân nhà mày! Hạ tiện vô sỉ không biết xấu hổ! Mặt của tao đều bị mày vứt hết!” Vừa mới nhận điện thoại, tiếng mắng của Viên Tranh như che trời lấp đất truyền đến.
La Đôn Ngọc còn không kịp biện giải, liền nghe Viên Tranh tiếp tục nổi giận đùng đùng mắng, “Tao không ngờ mày lại bất kham đến vậy, vì tầm hoan mua vui mà đến cả phỏng vấn cũng quên mất. Ở trước măt toàn dân đế quốc trình diễn phim con heo, không chỉ chơi chết người.
Mày còn gọi tên tao, biếи ŧɦái!
Tao cũng không ngờ, mày lại ngu như vậy, rõ ràng tao không bảo mày tìm người lừa gạt, mày cứ biểu hiện quy củ là được. Mày tìm nhiều diễn viên quần chúng đến thêm diễn cho mình như vậy. Đầu óc mày vô nước rồi hả?”
Sắc mặt La Đôn Ngọc dần trở nên trắng bệch, ông ta đã biết, trong mấy giờ bản thân làm ghi chép ở cục cảnh sát, màn phỏng vấn của mình đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn trên mạng.
Ông ta cắn chặt răng “Viên Tranh, anh nghe em giải thích, em bị người ta hãm hại. Là cậu ta, là La Đại Xuân kia, là đứa con trai tốt của anh và Thượng Nhu, là cậu ta hại em.”
“Mày xem tao là thằng ngu hả?” Viên Tranh giận đến bật cười, “Ha ha ha ha, sao mày không nói là con mèo con chó hại mày luôn đi? Không phải mày luôn nói với tao, nó là đứa phế vật sao?”
Viên Tranh nhớ rất rõ, La Đôn Ngọc thường xuyên nhắc đến La Đại Xuân nói năng thô tục trước mặt gã, nói La Đại Xuân vụng về xấu xí, mượn cái này ám chỉ gene Thượng Nhu thấp kém.
Hiện tại lại nói La Đại Xuân lên kế hoạch hãm hại ông ta.
Nói dối cũng không biết chuẩn bị bản thảo.
Viên Tranh tiếp tục nói, “Không phải mày nói tối qua Hoàng Vĩ đã mang La Đại Xuân đi sao? Vậy vì sao Hoàng Vĩ lại xuất hiện dưới thân mày? Chẳng lẽ là La Đại Xuân khiêng qua đây? Một Omega như nó mà có sức lực lớn như vậy?”
“Em cũng không biết, La Đại Xuân này rất quỷ dị.” La Đôn Ngọc có chút sốt ruột, ông ta liều mạng giải thích, “Viên Tranh, anh tin tưởng em, nhiều năm tình cảm giữa chúng ta, sao em có thể phản bội anh. Hoàng Vĩ có dáng vẻ gì anh cũng biết, sao em có thể làm với gã?”
“Ha hả, hiện tại người dân toàn đế quốc đều biết. Trừ Hoàng Vĩ ra mày còn có tình nhân khác!” Đầu kia điện thoại, Viên Tranh nghiến răng nghiến lợi nói, “Đủ rồi! Tao nói cho mày biết, cục diện rối rắm mày tạo ra thì tự mày giải thích. Vit bọn nhỏ, ngẫm lại cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Không phải, em không có.” La Đôn Ngọc mặt đỏ tai hồng, liều mạng muốn giải thích rõ ràng. Bỗng nhiên, phía trước có một đám người bao vây ông ta lại, các loại chỉ chỉ trỏ trỏ, không ít người còn cầm camera trong tay không kiêng nể quay chụp ông ta.
“Mau xem, đằng trước là La Đôn Ngọc sống kìa.”
“Mọi người xem, đặc tả mặt của tiện nhân thanh cao này.”
La Đôn Ngọc ngây ngẩn cả người, đám người trước mặt treo toàn nụ cười châm chọc, trong miệng phun ra đủ loại ngôn từ ác độc.
Ông ta cảm thấy cả người rét run, ông ta lập tức quay đầu muốn rời đi lại phát hiện phía sau là mấy học sinh vẻ mặt tức giận.
Dáng vẻ những người này có chút quen mắt, một lát sau, ông ta nhớ ra. Đó là mấy học sinh gia cảnh không tốt, đã từng bị ông ta trong tối ngoài sáng bắt nạt.