Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 22.2

Editor: Kình Lạc.

****

Viên Tranh vừa kết thúc một ngày toàn hội nghị nên có hơi mỏi mệt, nhìn quan viên nhốn nháo rộn ràng trào ra khỏi phòng họp, gã xoa xoa huyệt Thái Dương.

Đúng lúc này, gã bỗng cảm thấy một đôi tay đặt trên vai mình, quay đầu lại, thì ra là đồng nghiệp trong cục giáo dục Thẩm Tông Nhạc, một nam Beta sắp đến tuổi trung niên.

Cũng là đối thủ mạnh nhất cùng cạnh tranh chức phó cục trưởng cục giáo dục với gã.

So về công trạng cùng kinh nghiệm thì Thẩm Tông Nhạc phong phú hơn gã nhiều, nhưng cuối cùng lại thua dưới tay gã. Nguyên nhân không phải ông, mà là vì gã có thủ phủ Thượng Phương ở sau chống lưng.

Sau khi biết mình tranh cử thất bại, Thẩm Tông Nhạc đã nổi lửa một trận lớn trước mặt mọi người, Viên Tranh vừa thấy tên này liền đi đường vòng, sợ dẫn lửa lên người.

Không nghĩ tới, vậy mà giờ người này lại đánh tới trước mặt mình.

Xem ra trốn không thoát được, Viên Tranh nhíu mày, “Anh Thẩm, có việc gì sao?”

Thẩm Tông Nhạc cười cực quỷ dị, “Được cưỡi ngựa thoải mái không?”

Hả? Viên Tranh trưng vẻ anh da đen hỏi chấm, “Cưỡi ngựa gì?”

“Chẳng lẽ cậu chưa được hưởng thụ phúc lợi cưỡi ngựa?” Thẩm Tông Nhạc cười ha hả, ngay sau đó ông lại dùng điệu bộ khoa trương nói: “Xem ra đãi ngộ của cậu cũng không tốt hơn Alpha khác là bao ha.”

Không chỉ Thẩm Tông Nhạc, mà ngay cả mấy người xung quanh ông cũng dùng ánh mắt mờ ám nhìn Viên Tranh, có không ít người còn che miệng cười nhẹ.

“Thần kinh!” Viên Tranh mắng một câu liền xoay người đi.

Phía sau không ngừng truyền đến tiếng nói của Thẩm Tông Nhạc:

“Này người anh em, cậu có tài nguyên không?”

“Cậu có lấy được thẻ phục vụ không? Để đưa cậu phí giới thiệu ha.”

Một trận cười lớn như tiếng gϊếŧ heo vang lên cùng lời nói của Thẩm Tông Nhạc.

Nhất định là do Thẩm Tông Nhạc thua dưới tay mình nên không cam lòng, mới cố ý nói mấy lời chẳng hiểu gì cả để chọc tức mình.

Gã sẽ không mắc mưu đâu, Viên Tranh ưỡn ngực, tuy rằng công văn nhận chức chính thức còn chưa đưa xuống, nhưng đây đã là chuyện chắc chắn. Không quá ba ngày nữa, gã sẽ trở thành phó cục trưởng cục giáo dục.

Tuy gã cảm thấy cái chức này còn hơi thấp, nhưng Thượng Phương nói với gã chỉ cần gã có thể ngồi cái chức này ba bốn năm thì sẽ đặc cách đề bạt gã vào Nội Các.

Đến lúc đó, gã chính là thành viên trẻ tuổi nhất Nội Các trong đế quốc tinh tế này.

Ngẫm lại thôi cũng thấy uy phong, lưng Viên Tranh càng thêm thẳng, trên mặt gã cũng treo lên nụ cười tui chuẩn công nghiệp, sẵn sàng nghênh đó người ta đến chúc mừng bất kì lúc nào. Nhưng ngoài dự kiến của gã chính là đã đi một đường dài rồi nhưng lại chẳng có lấy một người chúc mừng gã.

Theo lí thuyết thì không nên nha, mấy kẻ lăn lộn trong chốn quan trường đều là cáo già cả, bọn họ sẽ không có chuyện không có mắt nhìn như vây chứ.

Viên Tranh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

Không chỉ thế, không ít người vừa đi đến đối diện với gã thì trên mặt lại lộ ra biểu cảm quái lạ. Thậm chí có mấy người ghé tai nhỏ giọng nghị luận, nhưng vừa thấy gã đến là ngừng nói chuyện ngay, cứ nhìn đông nhìn tây nhìn trời huýt sao, rõ ràng đang che giấu điều gì đó.

Những người này nhất định đang thảo luận việc mình sắp trở thành phó cục trưởng đây mà.

Viên Tranh hiểu rồi, người nổi tiếng thì nhiều thị phi, người tài bị người ganh ghét.

Bản thân những người này không có bản lĩnh liền đi ghen ghét người khác, vẻ mặt thật khó coi.

Viên Tranh khinh miệt liếc nhìn bọn họ một cái, vui giận những người này thể hiện ra không hề đáng để tâm. Hành vi càng lúc càng không tập trung, gã phát hiện, có vải người trong đó lúc nãy họ mở họp đã lén lút chơi đầu cuối cá nhân.

Đâu giống mình trầm tĩnh không gây sự, đoan chính tập trung tinh thần ngồi nghe.

Những người cả cả đời đã định sẵn chỉ có thể lăn lê bò lết ở chức vị thấp, đâu giống mình vẫn luôn một đường tiến đến mây cao.

Viên Tranh khinh thường làm bạn với những người này, gã bèn bước nhanh hơn. Nhưng mà, đi tới đi tới, đột nhiên gã cản thấy dưới chân trơn trượt, dưới trạng thái không hề phòng bị ‘bùm" một tiếng nằm trên đất.

Trên mặt đất là vỏ chiếu bị giẫm đến nát nhừ.

“Ai không có ý thức nơi công cộng vậy hả, ném vỏ chuối lung tung!” Rốt cuộc Viên Tranh không nhịn được tức giận gào to.

“Ai da, đây không phải đại nhân Viên Tranh sao?” Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên. Viên Tranh ngẩng đẩu nhìn thì thấy trước mặt đứng vài người, gã không nhớ nổi tên, nhưng gã có ấn tượng rằng mấy người này là quan viên cục pháp luật.

Gã đang muốn mở miệng nói cái gì liền nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau: “Mau tránh ra!”

Mấy người này nháy mắt ăn ý đứng hai bên, chừa ra một con đường ở giữa, giây tiếp theo một chậu nước bẩn đổ ào xuống người Viên Tranh. Một thân quần áo phẳng phiu của gã nháy mắt đã bị nhiễm bẩn, trên mặt còn dính không ít cặn bẩn.

Một trận gió lạnh thổi qua, Viên Tranh chỉ thấy lạnh thấu tim.

“Ai da, ngại quá, đây không phải đại nhân Viên Tranh ư?” Trên mặt người cầm chậu nước lộ ra vẻ kinh hoàng, nhưng vẻ kinh hoàng kia lại chẳng chạm đến đáy mắt.

Hắn không chút che giấu giọng điệu vui sướиɠ khi người gặp họa của mình, “Ai ui, ngại quá hà, tôi vội đến ngớ ngẩn nhất thời thần trí không yên đã làm chỗ này thành bãi rác, không cẩn thận đυ.ng trúng đại nhân Viên Tranh mất rồi, hy vọng đại nhân ngài có thể tha thứ.”

Những người khác cũng sôi nổi làm mặt quỷ nói, “Đúng đó, chúng tôi nhân vật dưới tầng chót này một ngày cứ như con quay quay không ngừng.”

“Từ hôm nay trở đi, chúng tôi lại phải tạo luật mới cùng với sửa chữa rất nhiều chính sách luật pháp, nhiều việc lo liệu chẳng hết.”

“Đêm nay tôi đã suy nghĩ suốt đêm. Chúng tôi không giống đại nhân Viên Tranh, sống trong nhung lụa cao khiết như hoa sen.”

“Viên Tranh đại nhân nhất định sẽ tha thứ cho chúng tôi.”

“Đúng vậy, lòng dạ ngài tựa như thảo nguyên rộng lớn bát ngát xanh.” (*Câu này có lẽ đang khịa ổng bị La Đôn Ngọc cắm sừng.)

Viên Tranh hung hăng lau mặt, hừ một tiếng quay đầu đi. Gã tuy không quen biết mấy người này, nhưng mất người này lại ăn nói như gai đâm, rõ ràng đang nhắm vào gã, nhất định có liên quan đến việc tranh cử chức phó cục trưởng cục giáo dục.

Quan hệ chốn quan trường ở đế quốc tinh tế rắc rối khó gỡ, gã căn bản không biết quan hệ thật sự của bọn quan viên cục giáo dục cùng cục pháp luật. Cáo già Thượng Phương kia cũng không biết nhắc nhở mình một chút, để mình tránh đi.

Mặc kệ là những người này hay là Thượng Phương, gã đều nhớ kỹ!

Gã cúi đầu bước nhanh, rất nhanh đã về tới văn phòng đơn của mình, chỉ súc rửa đơn giản một phen, thay quần áo.

Gã cảm thấy có hơi mệt tâm, vì thế cầm đầu cuối gọi điện thoại cho La Đôn Ngọc.