Ôn Chi đứng yên tại chỗ, không trả lời ngay, ngược lại một giọng nói vang lên dưới đáy lòng.
Cố Vấn Chu chứ gì?
Nhưng cuối cùng, Ôn Chi vẫn không thật sự trả lời một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế.
Suy cho cùng thì lúc này, cô đang đối mặt với người được coi là có ơn cứu mạng mình.
“Cơ trưởng Cố, cảm ơn anh vì hôm nay đã dẫn dắt chúng tôi hạ cánh bình an.” Ôn Chi chân thành nói.
Có lẽ là vì câu nói của Lộc Kỳ nên đôi mắt Cố Vấn Chu không còn lạnh nhạt như trước khi nhìn Ôn Chi: “Tôi phải nói lời cảm ơn cô mới đúng, làm phiền cô vẫn quan tâm đến con bé.”
Bấy giờ, các hành khách khác đều kìm lòng không đậu xông đến.
“Cơ trưởng, anh thật sự giỏi quá đi!”
“Máy bay cứ rơi xuống, tôi cứ nghĩ hôm nay mình tận số rồi, may mà có cơ trưởng xoay chuyển tình thế.”
Mặc dù vẻ mặt của Cố Vấn Chu vẫn xa cách như trước nhưng giọng nói lại rất khiêm nhường: “Không phải là sự cố gắng của một mình tôi, đều nhờ sự hợp tác giữa bộ phận kiểm soát không lưu và những thành viên khác trong phi hành đoàn mới giúp máy bay hạ cánh an toàn.”
Nói xong, Cố Vấn Chu nhìn về phía nhân viên sân bay, hỏi: “Sao xe buýt sân bay vẫn chưa đến đây?”
Theo lẽ thường, khi máy bay mở cửa khoang chở khách, xe buýt đã chờ sẵn bên dưới rồi mới đúng.
Nhân viên sân bay xấu hổ trả lời: “Xe buýt gặp trục trặc giữa đường, chúng tôi đã khẩn cấp điều động một chiếc xe khác đến đây.”
Chẳng trách…
Nhưng khi nghe thấy hai chữ “trục trặc”, mọi người đều không nhịn được run cầm cập.
Hôm nay họ nhất định phải liều mạng với “trục trặc” à?
May mà trong lúc mọi người đang nói chuyện, xe buýt đã chạy đến.
“Em đi lấy hành lý trước, anh còn phải mở một cuộc họp, chờ họp xong sẽ chở em về nhà.” Cố Vấn Chu quay sang dặn dò Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ gật đầu, trong lòng hơi sốt ruột. Cô ấy vẫn chưa giới thiệu cho Ôn Chi làm quen với anh trai mình cơ mà!
Thế là lúc lên xe buýt, Lộc Kỳ đứng bên cạnh Ôn Chi, hỏi: “Chị ơi, lát nữa có ai đón chị không ạ? Nếu không có ai đón thì em bảo anh trai em chở chị về nhà luôn một thể.”
“Anh trai em bảo là lát nữa phải họp còn gì.” Ôn Chi trả lời bâng quơ. Cô cũng không ngờ, Lộc Kỳ vẫn còn nhỏ mà lại có máu làm ông tơ bà nguyệt ghê đến vậy.
Cô mỉm cười từ chối: “Hơn nữa chị đã có người đón rồi.”
Thực ra không có ai hết, chẳng qua cô chỉ muốn tránh xa Cố Vấn Chu mà thôi.
Lộc Kỳ tỏ vẻ thất vọng. Cô bé thật sự rất thích Ôn Chi.
Tất nhiên, không đơn giản chỉ vì Ôn Chi xinh đẹp, tuy rằng cô ấy cũng thích gần gũi với chị gái xinh đẹp nhưng quan trọng nhất vẫn là vì cô ấy thích tính cách của Ôn Chi. Một chị gái đầy tự tin, thi thoảng lại quăng miếng hài nhạt, ai mà không thích chứ.
Hơn nữa lúc ở trên máy bay, nếu không có sự an ủi của Ôn Chi thì e rằng Lộc Kỳ đã sợ hãi đến nỗi suy sụp tinh thần.
Mọi người lần lượt xuống xe buýt, đến đại sảnh nhận hành lý.
Đại sảnh của nhà ga sân bay đêm khuya vẫn rộng rãi sáng sủa như mọi khi nhưng lại vắng khách, không gian rất trống trải. Nhóm hành khách này ồ ạt tràn vào đại sảnh mang lại cảm giác náo nhiệt và ồn ào cho không gian chung quanh.
Trong lúc chờ được hành lý của mình từ băng chuyền, điện thoại của Ôn Chi đã reo lên.
Là bạn thân Giang Lam gọi đến.
Ôn Chi trượt nút nghe máy màu xanh lá cây, còn chưa đặt điện thoại lên tai thì đã nghe được đối phương kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Ôn Chi trả lời thoải mái.
Giang Lam thở phào nhẹ nhõm: “Tớ suýt nữa sợ chết khϊếp. Hôm nay tớ hạ cánh ở Bắc Kinh, đi làm spa một lát, ai dè làm xong mới thấy nhóm chat công ty của bọn tớ bùng nổ, mọi người bảo là chuyến bay từ Hồng Kông đến Hạ Giang tối nay gặp trục trặc.”
“May mà cậu gặp hên, không bắt kịp chuyến bay này.” Giang Lam nói bằng giọng may mắn.
Cô ấy biết hôm nay Ôn Chi về nước, cũng biết cô sẽ đổi chuyến bay ở Hồng Kông nhưng không biết Ôn Chi ngồi chuyến bay nào.
Nghe vậy, Ôn Chi cười khẽ: “Xin lỗi nhé, tớ rất may mắn ngồi trên chuyến bay ấy.”
“Cậu đang ở trên máy bay hả?”
Giang Lam không khỏi cất cao giọng, âm lượng suýt nữa thì đâm thủng màng nhĩ của Ôn Chi.
Ôn Chi lạnh nhạt nhắc nhở: “Quý cô Giang Lam, với tư cách là một người làm việc trong lĩnh vực hàng không, cô nên bày ra tố chất chuyên nghiệp của mình, đừng giật mình thon thót kiểu đó.”
Thật trùng hợp, Giang Lam chính là tiếp viên hàng không của công ty WorldLink Airlines – hãng hàng không mà tối nay Ôn Chi ngồi máy bay về nhà.
Cô ấy và Ôn Chi là bạn thân từ thuở nhỏ, cùng sống trong một khu chung cư. Năm cấp 3, Giang Lam học hành hơi kém nên thi trượt trường cấp 3 của Ôn Chi, hai người phải cách xa nhau 3 năm. Do đó lúc lên đại học, cô ấy kiên quyết đòi đăng ký cùng trường đại học với Ôn Chi.
Chẳng qua Ôn Chi theo học chuyên ngành phi công dân dụng, còn Giang Lam học chuyên ngành tiếp viên hàng không.
Hai người một người học phi công, một người học tiếp viên, theo lời Giang Lam thì đúng là xứng đôi vừa lứa.
“Tớ đang lo sốt vó đây mà cậu còn đùa với tớ.” Giang Lam thật sự không chịu nổi nên nói thẳng: “Cậu có biết hôm nay các cậu gặp trục trặc gì không?”
Giang Lam khiêm tốn thỉnh giáo: “Chuyện này thì tớ thật sự không biết, cơ trưởng chỉ bảo là gặp trục trặc nhỏ thôi.”
Giang Lam cạn lời: “Trục trặc nhỏ ở đâu ra? Là cánh tà* một bên bị mắc kẹt.”
*Cánh tà là một bộ phận xòe ra mỗi khi máy bay cất cánh và hạ cánh. Khi cánh tà bung ra, diện tích cánh sẽ rộng hơn, đồng tạt luồng không khí phía dưới cánh, làm tăng sức nâng khi máy bay cất cánh hoặc làm tăng sức cản không khí, giúp giảm tốc khi máy bay hạ cánh.
Ôn Chi sững sờ, hồi học phi công cô đã từng được học ví dụ về sự cố này.
Đây là vấn đề cực kỳ khó giải quyết, cho dù là cơ trưởng thâm niên gặp được cũng sẽ khó xủ.
Cánh tà bị trục trặc, mức độ điều khiển máy bay sẽ giảm xuống, có khả năng xảy ra tình huống máy bay bị lật ngược giữa không trung, hơn nữa lúc hạ cánh cũng sẽ bị nổ lốp, trật khỏi đường băng, thậm chí gây ra tai nạn lớn như máy bay phát nổ dẫn đến toàn bộ hành khách bỏ mạng.
Chẳng trách máy bay lại bay vòng tròn trên không trung lâu như thế, mục đích là để tiêu hao nhiên liệu của máy bay, giảm tốc độ lúc hạ cánh.
Suy đoán của cô không sai.
“Cậu có chắc không?” Ôn Chi hỏi lại
Giang Lam: “Không chắc sao tớ dám nói lung tung? Lúc nãy nhóm chat của công ty đều ầm ĩ cả lên, nghe bảo là lúc nãy trên bầu trời sân bay Hạ Giang, tất cả phi công đều phải nhường không trung cho chuyến bay của các cậu để máy bay có thể bay vòng tròn đấy.”
Ôn Chi khẽ cắn môi. Bây giờ cô đã hiểu, lúc nãy mình thực sự gặp phải thử thách sống còn trên không trung.
“Còn nữa, cậu có biết cơ trưởng của chuyến bay này là ai không?” Giang Lam cố ý úp úp mở mở.
Ôn Chi: “Cố Vấn Chu.”