Đến Bên Ngân Hà

Chương 5

Nghe thấy câu trả lời này, người ở đường dây bên kia rõ ràng sửng sốt.

Sau mấy giây yên ắng, Giang Lam kích động kêu lên: “Sao cậu biết? Cậu gặp anh ấy rồi hả? Có phải anh ấy đẹp trai lắm không? Đẹp đến nỗi không rời mắt được đúng không?”

Ôn Chi im lặng trước câu hỏi của cô ấy, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Sao cậu lại hỏi tớ? Rốt cuộc cậu là đồng nghiệp của anh ta hay tớ mới là đồng nghiệp của anh ta?”

Giang Lam thở dài: “Hết cách rồi, tớ đen đủi như thế đấy. Vào công ty đã một năm rồi mà không một lần nào! Không một lần nào được sắp xếp cùng chuyến bay với anh ấy! Rốt cuộc tớ xui xẻo cỡ nào vậy? Tớ bắt đầu nghi ngờ có phải trong một lúc nào đó, mình vô tình đắc tội với nhân viên điều phối chuyến bay của công ty hàng không bọn tớ hay không.”

Nhân viên điều phối chuyến bay là nhân viên có nhiệm vụ phụ trách lập kế hoạch bay, phân phối thành viên của phi hành đoàn, sắp xếp chuyến bay của công ty hàng không.

Vào công ty một năm mà chưa lần nào được xếp cùng chuyến bay với Cố Vấn Chu, Giang Lam thật sự đen đủi đến cùng cực.

“Cậu không biết đâu, mỗi lần có tiếp viên nào được cùng chuyến bay với cơ trưởng Cố đều rất kích động. Suy cho cùng thì trong chuyến bay nhàm chán, cho dù chỉ đưa cà phê cho anh ấy thôi cũng hạnh phúc chết đi được. Cơ mà tớ nghe bảo anh ấy lạnh lùng lắm, vào công ty nhiều năm rồi mà chưa từng nghe nói anh ấy có tin đồn với ai.”

Ôn Chi nhận thấy đề tài của Giang Lam càng ngày càng lệch hướng. Chẳng phải cô ấy gọi điện để quan tâm mình à? Sao bây giờ chỉ lo nhắc đến tên đàn ông chết tiệt kia?

“Cậu từng nói công ty của cậu có nhiều trai đẹp lắm mà.” Ôn Chi cười khẩy.

Giang Lam: “Sao mà giống nhau được? Cậu có biết danh ngôn kinh điển lan truyền giữa đám tiếp viên hàng không bọn tớ không?”

“Danh ngôn gì?”

Có lẽ là chờ nhận hành lý đến nỗi nhàm chán, Ôn Chi cũng phối hợp hỏi cô ấy.

“Trai đẹp là trai đẹp, Cố Vấn Chu là Cố Vấn Chu.”

Ôn Chi: ???

Đám người này điên hết rồi à?

Một khi đã bật đúng đề tài, Giang Lam không thể dừng lại được: “Huống chi cơ trưởng Cố của bọn tớ là người mà trai đẹp bình thường có thể sánh bằng sao? Người ta chẳng những có ngoại hình mà còn có tài năng đích thực. Anh ấy không chỉ là người được thăng chức cơ trưởng nhanh nhất của WorldLink Airlines bọn tớ mà còn là cơ trưởng trẻ tuổi nhất của các công ty hàng không trong nước, chỉ trong vòng 5 năm đã được lên chức cơ trưởng, hoàn toàn phá vỡ kỷ lục của ngành nghề!”

Cơ trưởng trẻ tuổi nhất cơ à.

Điều này khiến Ôn Chi không khỏi hâm mộ.

Hiện tại cô đã tốt nghiệp, sắp sửa gia nhập công ty hàng không, phải trải qua quá trình thực tập trong công ty hàng không.

Đây là thử thách đầu tiên.

Nếu vượt qua thực tập, cô sẽ được lên máy bay.

Mà một phi công lái phụ muốn được thăng chức lên cơ trưởng, cần ít nhất 8 – 9 năm.

Cũng có những người, có lẽ suốt mười mấy năm trời vẫn chỉ là cơ phó.

“Được rồi, cậu đừng suốt ngày khen anh ta trước mặt tớ nữa.” Ôn Chi lạnh lùng xì một tiếng.

Giang Lam bị cô chọc cười: “Ôi chao, đã bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn ghim trong lòng à? Năm xưa cơ trưởng Cố trẻ tuổi nông nổi nên mới lỡ miệng nói thế, huống chi nếu không vì câu nói của anh ấy thì biết đâu cậu sẽ không có động lực, dốc hết sức thi đậu Học viện Hàng không thì sao?”

Ôn Chi tức giận đến nỗi bật cười: “Chẳng nhẽ tớ còn phải cảm ơn anh ta chắc?”

Giang Lam: “Nếu thật sự gặp được bản thân anh ấy thì cậu có thể nói thẳng trước mặt anh ấy.”

Người thật à? Cô gặp được rồi.

Trong đầu Ôn Chi lại hiện lên cảnh tượng trên cầu thang xuống máy bay lúc nãy.

Phải công nhận một điều, đồng phục của WorldLink Airlines rất đẹp.

Đúng lúc này, băng chuyền hành lý đã bắt đầu nhả hàng lý, Ôn Chi không tiếp tục trò chuyện với Giang Lam, trực tiếp cúp máy.

Chờ đến khi nhận được vali, cô không rời đi ngay lập tức mà vẫn đứng tại chỗ chờ Lộc Kỳ.

Sau khi giúp cô ấy lấy hành lý, Ôn Chi nói: “Bây giờ em gửi tin nhắn cho anh trai em xem thử nên đi đâu tìm anh ta.”

Ôn Chi thầm nghĩ, người nọ cũng thật vô tâm, mặc dù Lộc Kỳ không nhỏ tuổi nhưng dù sao vẫn là cô bé vị thành niên, thế mà anh lại dám bỏ mặc cô ấy ở sân bay một mình.

Lộc Kỳ gật đầu, cúi xuống gửi tin nhắn cho Cố Vấn Chu.

Nhưng chờ mãi mà không thấy Cố Vấn Chu trả lời, Lộc Kỳ chu môi: “Chắc anh ấy vẫn đang họp.”

Ôn Chi gật đầu, cũng không chê phiền phức mà nói thẳng: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ chân một lát, chị chờ cùng em.”

“Chị, lúc nãy chị bảo là có người đến đón chị mà, chị về trước đi.” Lộc Kỳ vội lắc đầu.

Ôn Chi kiếm cớ: “Không sao, bạn chị cũng có việc bận nên phải nửa tiếng nữa mới đến đây.”

Lộc Kỳ thở dài: “Thế thì bọn mình đúng là chị em cùng cảnh ngộ.”

Hai người đi ra ngoài, tìm một chỗ ngồi xuống.

May mà mười mấy phút sau, Cố Vấn Chu gọi điện cho Lộc Kỳ, hỏi cô ấy đang ở đâu. Lộc Kỳ báo vị trí cho anh, sau đó cúp điện thoại.

Thấy thế, Ôn Chi giả vờ cúi đầu xem điện thoại: “Trùng hợp ghê, bạn chị cũng đến rồi, em ngồi ở đây chờ anh trai em một lát nhé, đừng đi lung tung.”

Ôn Chi sợ cô bé này vẫn muốn làm ông tơ bà nguyệt, cô thật sự không muốn dây vào phiền phức, cũng không có hứng tìm bạn trai.

Lộc Kỳ chỉ cảm thấy quá trùng hợp, sao anh trai mình đến đón mình, bạn của Ôn Chi cũng đến đây luôn? Nhưng không chờ cô ấy níu kéo, Ôn Chi đã kéo vali hành lý, vẫy tay chào cô ấy rồi rời đi.

Cũng thật trùng hợp, Ôn Chi vừa rời khỏi nơi này thì Cố Vấn Chu đã chạy đến, nét mặt vẫn lạnh nhạt vô cảm như mọi khi, vươn tay tiếp nhận vali hành lý của Lộc Kỳ rồi nói thẳng: “Đi thôi.”

Lộc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. Chẳng qua lúc sắp rời đi, một lọn tóc con rơi xuống khiến cô ấy vươn tay vuốt tóc ra sau tai. Cố Vấn Chu đang định xoay người rời đi thì bỗng giữ chặt cổ tay của cô ấy, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, cau mày hỏi: “Em bị thương hả?”

“Dạ?” Lộc Kỳ giật mình, nhìn móng tay của mình, không ngờ lại thấy vết máu đỏ nhạt trên đầu móng tay.

Thế này là thế nào?