May mà không lâu sau, cuối cùng máy bay cũng vượt qua dòng khí xóc nảy, bay một cách vững vàng.
Đúng lúc này, Ôn Chi chợt lên tiếng: “Máy bay bắt đầu bay vòng tròn.”
“Bay vòng tròn?” Lộc Kỳ thắc mắc: “Vì sao lại phải bay vòng tròn? Không hạ cánh luôn ạ?”
“Chắc là để giảm nhiên liệu của máy bay, tránh lúc hạ cánh còn nhiều nhiên liệu sẽ dẫn đến tốc độ quá nhanh. Mỗi khi tiêu hao một tấn nhiên liệu, tốc độ hạ cánh của máy bay sẽ giảm xuống một khúc.” Ôn Chi trả lời cô ấy.
Lộc Kỳ khϊếp sợ: “Chị giỏi quá, ngay cả chuyện này cũng biết!”
Gặp phải tình huống này, người bình thường chắc chắn sẽ rất sợ hãi, cho nên Ôn Chi mới nhiều lời mấy câu, cũng là để an ủi mọi người.
Càng không biết cái gì thì càng sợ hãi cái đó.
Ôn Chi cố ý cao giọng nói: “Chờ cơ trưởng tiêu hao nhiên liệu đến mức tải trọng phù hợp để hạ cánh thì chắc hẳn máy bay sẽ chuẩn bị hạ cánh. Chắc chắn tổ lái đã tìm được phương pháp xử lý trục trặc, vậy nên cơ trưởng của chúng ta nhất định sẽ dẫn dắt chúng ta hạ cánh bình an.”
Quả nhiên đúng như suy đoán của Ôn Chi, nửa giờ sau, loa thông báo lại vang lên.
“Đây là thông báo từ cơ trưởng, máy bay sắp sửa hạ cánh, khoang hành khách xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Mọi người nhanh chóng cúi đầu, khom lưng, vịn chặt lưng ghế dựa đằng trước. Đây là yêu cầu mà lúc nãy tiếp viên hàng không đã nhấn mạnh nhắc nhở mọi người.
Trong khoang, rất nhiều người hồi hộp đến nỗi gần như nín thở.
Mãi đến khi một tiếng “Ầm” vang lên, động cơ đã chạm xuống mặt đất.
Quán tính dữ dội khiến thân thể của mọi người nghiêng về phía trước, máy bay trượt dài trên đường băng cao tốc.
Từng giây từng giây trôi qua, tốc độ lăn bánh của máy bay dần dần giảm xuống.
Cho đến khi hoàn toàn dừng lại.
Không bị nổ lốp, không lệch khỏi đường băng, máy bay dừng lại một cách vững vàng.
“Kính thưa quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này. Vì máy bay bị trục trặc dẫn đến chuyến bay lần này hạ cánh trễ giờ, thay mặt phi hành đoàn, tôi xin được bày tỏ lời xin lỗi với quý khách một lần nữa.”
Giọng nói vừa lạnh nhạt vừa bình tĩnh của cơ trưởng lại lần nữa vang lên trong khoang máy bay.
Giờ phút này, tiếng vỗ tay nhiệt liệt thoáng chốc bùng nổ trong khoang máy bay.
Tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn vì sống sót sau kiếp nạn.
“Chào mừng đã đến Hạ Giang, chúc mọi người sẽ có những kỉ niệm vui vẻ ở nơi đây.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của cơ trưởng cũng ẩn chứa ý cười, cứ như lưỡi câu móc vào lòng người ta ngứa ngáy.
Chuyến bay này không hẳn chỉ có mỗi nỗi sợ hãi, chí ít giọng nói của cơ trưởng rất êm tai.
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Ôn Chi.
…
Cửa khoang mở ra, toàn bộ hành khách khẩn cấp xuống máy bay.
Chung quanh có rất nhiều nhân viên mặc áo ghi-lê phản quang vàng, xem ra đêm nay lại sắp khẩn cấp sửa chữa bảo dưỡng máy bay.
Ôn Chi im lặng chờ xe buýt sân bay, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Chị!”
Cô quay đầu lại thì thấy Lộc Kỳ đang chạy về phía mình.
Vừa xuống máy bay, Lộc Kỳ đã chạy sang một bên nghe điện thoại.
“Chị, em suýt nữa tưởng chị đã đi rồi.” Lộc Kỳ thở hổn hển.
Ôn Chi cười nói: “Xe buýt sân bay vẫn chưa đến mà, sao chị đi được.”
“Chị chờ trước đã, anh trai em sắp đến rồi.” Lộc Kỳ giữ chặt cánh tay cô.
Ôn Chi khó hiểu: “Anh trai em ngồi cùng chuyến bay với em à?”
Lộc Kỳ gật đầu: “Có thể nói vậy, anh ấy là cơ trưởng mà chị.”
Cái… Cái quái gì vậy?
Ôn Chi khϊếp sợ.
Đúng lúc này, hành khách đứng trước hai người bỗng kích động: “Đó là cơ trưởng phải không? Cơ trưởng ra ngoài rồi kìa.”
Ôn Chi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông đứng trên cầu thang xuống máy bay. Đồng phục phi công chỉnh tề phẳng phiu mặc trên người anh, trên tay áo và quân hàm là bốn gạch chói mắt, mặc dù khoảng cách hơi xa, không thể thấy rõ gương mặt nhưng vóc dáng của anh thật sự rất nổi bật, bờ vai vừa thẳng vừa rộng, sống lưng thẳng tắp, quần đồng phục được ủi phẳng ôm trọn đôi chân dài của anh.
Dáng người này mặc đồng phục, có thể nói là giá treo đồ biết đi.
Gió trên sân bay rất mạnh, thổi tung bay vạt áo đồng phục của anh.
Theo anh bước từng bước xuống cầu thang, cô bé bên cạnh kích động nói: “Chị nhìn kìa, đó là anh trai em á.”
“Sao lúc đầu em không nói luôn đi?” Ôn Chi ngây người.
Lộc Kỳ chớp mắt: “Em quên mất.”
Ôn Chi: “…” Chuyện này mà cũng quên được hả? Thế mà cũng quên được à!!!
Trong lúc đối phương trao đổi với nhân viên của sân bay, Lộc Kỳ không nhịn được nhón chân lên, phấn khởi vẫy tay, hô to: “Anh ơi!”
Nghe thấy tiếng kêu, người đàn ông mặc đồng phục nhìn sang bên này.
Không lâu sau, anh đã kết thúc cuộc trò chuyện với nhân viên sân bay, tiến về bên này.
Đúng lúc này, Lộc Kỳ bỗng nói: “Chị, chẳng phải chị bảo là muốn có một cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ với anh cơ trưởng đẹp trai à? Anh trai em chưa có bạn gái đâu, em có thể giới thiệu cho hai anh chị làm quen với nhau!”
Ôn Chi: “…”
Cô chưa từng nói thế bao giờ nhé! Rõ ràng là chính cô ấy nói câu này!!!
Khi đối phương sắp đến gần, Lộc Kỳ lại kéo cánh tay của Ôn Chi: “Chị có hài lòng với diện mạo của anh trai em không?”
Hỏi thế thì cô biết trả lời kiểu gì? Cô hài lòng thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ ngày mai họ sẽ lập tức nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường luôn chắc?
Khi đối phương đến gần, mượn ánh sáng của đèn chiếu trên sân bay, cuối cùng Ôn Chi cũng thấy rõ gương mặt của người đàn ông. Mái tóc ngắn gọn gàng lưu loát làm nổi bật gương mặt góc cạnh của anh, rất hiếm khi thấy đàn ông có đường nét gương mặt mượt mà cỡ này, đây là một gương mặt mà bất cứ ai gặp được cũng sẽ cảm thấy vừa tuấn tú vừa xinh đẹp.
Khi đối phương đưa mắt nhìn về phía mình, trái tim của Ôn Chi bỗng siết chặt.
Cô hồi hộp không phải là vì đối phương rất đẹp trai.
Là vì, người nọ chính là anh.
Không ngờ lại là anh.
Đầu óc của Ôn Chi không khỏi trống rỗng vì nỗi khϊếp sợ bất thình lình ập đến ấy.
Người đàn ông đi đến trước mặt hai người, cúi đầu nhìn Lộc Kỳ: “Em có sợ không?”
“Hơi hơi.” Lộc Kỳ trả lời thành thật nhưng ngay sau đó lại nhớ đến chuyện khác, vội kéo cánh tay Ôn Chi: “Anh ơi, lúc nãy máy bay bị rung lắc, nhờ có chị này quan tâm em nên em mới không sợ hãi quá mức. Chị ấy còn bảo anh nhất định sẽ dẫn dắt mọi người hạ cánh bình an nữa cơ.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô gái trước mắt, nét mặt của anh vẫn lạnh nhạt xa cách như mọi khi, không phải là nhằm vào một mình Ôn Chi, mà từ khi bước chân xuống cầu thang, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt hờ hững vô cảm như vậy.
Mãi đến khi anh nâng mí mắt, giọng nói lạnh nhạt mà Ôn Chi từng nghe được trong khoang hàng khách vang lên bên tai cô lần nữa:
“Chào cô, tôi là cơ trưởng Cố Vấn Chu.”