"Tránh xa tôi ra.”
Tần Uyển hơi nhướng mày, không hề tức giận trước hành vi “chó cắn Lữ Động Tân[1]" của người đàn ông, dù sao cô cũng có ý đồ khác.
[1] “Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm”, tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là ‘chó cắn’, nên mới bị đọc chệch ra thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.
Điều thú vị là câu thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân” trở nên quá phổ biến, khiến người ta quên mất câu chuyện gốc ban đầu.
“Tốt xấu gì tôi cũng giúp cậu một phen. Chẳng lẽ không nói được tiếng cảm ơn sao?” Tần Uyển nói, người hơi cúi dựa vào quầy bar, tay phải chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, có điều chỉ giây lát đã trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.
Hình như với ai anh cũng giữ thái độ lạnh nhạt này, dù là “bà Trần” kiêu ngạo ương ngạnh lúc nãy, hay là với cô bây giờ.
Chỉ thấy anh im lặng bước khỏi quầy bar, không nhanh không chậm bước đến bên Tần Uyển, nhìn thủy tinh và rượu vỡ đầy mặt đất, lẫn trong đó còn có đá chưa tan, biểu cảm gương mặt không có lấy chút dao động .
Người đàn ông cúi người giơ tay, định ngồi xuống nhặt, nhưng cổ tay đột nhiên bị ai đó giữ chặt giữa không trung.
“Dùng tay không nhặt, cậu cũng ghê gớm thật.”
Tần Uyển nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời, một ngọn lửa giận vô cớ bùng lên trong cô.
Không phải vì đối phương thờ ơ, mà chỉ là vì tính cách anh quá mức hờ hững. Đây không phải là chuyện tốt, con ngươi ảm đạm, biểu cảm như chết lặng, như thể người nọ không để ý đến mọi điều xung quanh.
Quá vô tâm, như ngay cả bản thân mình anh cũng không để tâm đến.
Động tác hai người giằng co một lát, đột nhiên đối phương ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông như một lưỡi dao sắc bén, mổ xẻ từng chút suy nghĩ nhỏ nhặt của cô không chút thương tiếc.
Tần Uyển hơi sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Đúng vậy, suýt chút nữa cô đã quên.
Suy cho cùng, cô và “bà Trần” kia bản chất chẳng có gì khác nhau, đều là thấy sắc sinh lòng.
“Buông tay.”
Giọng điệu lạnh lẽo của người đàn ông truyền đến, mặt mày lộ vẻ âm u khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Nhưng Tần Uyển không phải người thường, chút thay đổi trên mặt cũng chỉ duy trì chốc lát rồi lại trở về nét bình tĩnh ban đầu. Bàn tay nắm cổ tay người kia vẫn không buông, nụ cười trên môi dần tắt, giọng nói lạnh lùng không thể chối từ: “Đứng dậy, dùng chổi quét, đừng dùng tay.”
Loạt sóng ngầm kích động đều trở nên yên tĩnh trong khoảnh khắc này.
Tần Uyển buông lỏng tay anh, dường như đối phương thu mình lại, đứng dậy lần nữa.
Ngay lúc người đàn ông quay lưng rời đi, Tần Uyển đứng phía sau bỗng lên tiếng: “Nếu không thể lấy thân báo đáp thì cho tôi biết tên cậu đi.”
Người phụ nữ bỗng cười, khóe môi đỏ thắm mang theo nét tự tin, vô cùng chói mắt.
Người nọ hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn mờ, đường nét trên gương mặt anh vẫn toát lên vẻ lạnh lùng như cũ.
Chỉ thấy anh trầm mặc một lát. Khoảnh khắc quay đầu lại, giọng nói người đàn ông hòa cùng nền nhạc dịu dàng, vang đến bên tai Tần Uyển.
“Tạ Hoài.”
Tần Uyển sững người, nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa, mắt cô nheo lại, ánh mắt không khỏi trở nên sâu hút hơn bao giờ.
Lúc này, quản lý quán bar giải quyết êm xuôi mọi việc xong cũng quay lại chỗ Tần Uyển, cung kính nói: “Tiểu thư Tần, chúng tôi đã hủy bỏ tư cách thành viên của bà Trần kia, tất cả hoá đơn trong hôm nay của cô sẽ do MOON chịu trách nhiệm, không biết giải quyết như vậy đã làm cô thoả đáng chưa?”
Tần Uyển không nói gì, tầm mắt vẫn dừng ở chỗ Tạ Hoài đằng xa, trong lòng lẩm nhẩm tên người đàn ông, nhẩm ba bốn lần, đột nhiên cô khẽ cười…
Quản lý có chút bối rối, không biết rốt cuộc nụ cười của Tần Uyển mang hàm ý gì.
Ngay lúc người nọ còn đang thấp thỏm lo âu, vị tiểu thư bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Có thuốc không?”
Quản lý hơi ngây người, sau đó nhanh chóng móc một bao thuốc lá dành cho phụ nữ trong túi ra đưa cho Tần Uyển, tiếp đó chuẩn bị luôn bật lửa. Một loạt động tác như nước chảy, hệt như phản xạ tự nhiên đã ăn sâu vào xương tủy.
Tần Uyển lấy một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, ngay sau đó, quản lý đứng bên cạnh lập tức chủ động khom người châm lửa cho cô.
Bình thường cô không hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng tâm trạng bực bội mới hút hai điếu, mà cũng không phải loại này.
Nhưng hiện tại hình như cô quá phấn khích, đến mức muốn làm gì đó để kìm nén cảm xúc mình.
“Cậu ấy đến đây bao lâu rồi?” Đột nhiên Tần Uyển hỏi.
Quản lý nhìn theo ánh mắt của Tần Uyển, lướt qua Tạ Hoài sắp khuất bóng ở khúc ngoặt, sự ngạc nhiên trong lòng vụt tắt, ông nghiêm túc trả lời: “Khoảng nửa tháng rồi.”
“Sau này giúp tôi để mắt đến cậu ấy, đừng để người khác bắt nạt.”
Tần Uyển sành sỏi nhả một vòng khói, khói thuốc làm khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trở nên mơ màng, khiến người khác khó lòng đoán được.
“Việc này…”
“Không giải quyết được thì nói tôi.”
Nói đến mức này, quản lý cũng không phải người ngốc. Biết tiểu thư Tần đã để ý người mới đến Tạ Hoài. Không dám chậm trễ, ông vội vàng đồng ý, vỗ ngực đảm bảo “mọi việc cứ giao cho ông”.
Làm nghề này, phải phát huy khả năng “gió chiều nào theo chiều ấy” đến cùng.
Tần Uyển là tiểu thư nhà họ Tần, thân phận và địa vị thì không cần phải nói. Sự nghiệp nhà họ Tần lớn mạnh, Tần Uyển là người thừa kế duy nhất, sau này toàn bộ gia sản tất nhiên sẽ rơi vào tay cô. Trước đây có người trong giới đồn đoán nhà họ Tần sẽ chủ động tuyển chọn con rể, không ít công tử nhà giàu ngo ngoe rục rịch trước việc này, dù sao một miếng mồi béo bở như vậy, ai mà không động lòng?
Nhưng hai năm trước, sau khi Tần Uyển tốt nghiệp từ Mỹ về lập tức nhậm chức ở công ty con của tập đoàn Tần Thị, phong cách làm việc quyết đoán sấm rền gió bão không thua gì những tay lão làng trong thương trường. Chỉ trong hai năm, ngành cô quản lý phát triển rất thịnh vượng, hô mưa gọi gió, người trong giới cũng phải thừa nhận, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị mai này sẽ thuộc về Tần Uyển.
Chưa nói đến sau này Tần Uyển tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn hay như nào, nhưng chỉ cần theo cô cũng gặt hái được không ít lợi ích, về mặt này nhìn mấy tên bạn trai cũ của cô là rõ nhất.
Thằng nhóc kia, đúng là gặp vận may cứt chó!
Quản lý thầm chửi thề trong lòng, sau khi tiễn Tần Uyển đi, ông lập tức gọi điện cho cấp trên trực thuộc, báo cáo tường tận mọi việc đã xảy ra.
Phải biết rằng, lần đầu tiên Tần Uyển đến MOON, ông chủ vốn mặc kệ “chuyện triều chính” cũng phải tươi cười hớn hở chạy đến, tự tay xử lý thẻ hội viên VIP cao cấp cho đại tiểu thư nhà họ Tần, lúc đó tuy vẻ mặt ông chủ không gọi là nịnh nọt, nhưng ý tứ lấy lòng thì quá rõ ràng.
Quản lý làm việc ở MOON bao năm, chút chuyện này đương nhiên phải biết.
Quả nhiên khi biết chuyện này, ông chủ lập tức nghiêm túc dặn dò phải "phục vụ" tốt người mới đến đó.
Cuộc điện thoại kéo dài cả nửa giờ, mãi đến khi kết thúc, quản lý cầm điện thoại, không khỏi thầm cảm thán một lần nữa: Thằng nhóc Tạ Hoài này, đúng là gặp vận chó thật!
.
Gần đây hình như tâm trạng của Tần tổng không tệ, điều này nhân viên công ty ít nhiều cũng nhận ra.
Mà Phương Kiệt làm thư ký thân cận của Tần Uyển nên càng cảm nhận điều này rõ hơn cả.
Tần Uyển là mỹ nhân có tiếng trong giới, câu nói “liếc mắt đưa tình, vạn người yêu[2]” quả thật rất hợp với cô. Nhưng thực tế, Phương Kiệt biết rõ tính cách của Tần Uyển tuyệt đối không dễ chịu như vẻ ngoài.
[2] Gốc là “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” - “Khi người phụ nữ ngoái đầu lại và nở nụ cười, hàng trăm vẻ đẹp quyến rũ hiện lên”: xuất phát từ một bài thơ cổ để tán dương vẻ đẹp và sức hút mê hồn của một người phụ nữ.
Ở công ty, Tần Uyển vẫn luôn nghiêm túc trong công việc. Mặt không cảm xúc mới là lẽ thường, thi thoảng cười một cái nghĩa là ai đó sắp gặp rắc rối.
Lần đầu Phương Kiệt gặp Tần Uyển là hai năm trước, lúc cô vừa từ Mỹ về, thành phần cộm cán trong công ty đều có thành kiến với cô, bọn họ cho rằng rằng vị tiểu thư nhà họ Tần này chỉ là cái gối thêu hoa, cùng lắm đi du học Mỹ về như được bọc thêm một lớp vàng, bản chất vẫn là thứ đồ miệng cọp gan thỏ.
Khi đó Phương Kiệt chỉ là nhân viên nhỏ trong phòng thư ký, không dám cùng các lão làng trong công ty bàn tán sau lưng sếp mình. Nhưng trong ấn tượng đầu tiên của anh, Tần Uyển nhất định không đơn giản như lời đồng nghiệp nói.
Khí chất của một người rất khó che giấu, khi đó Tần Uyển mới 22 tuổi, đối mặt với hàng vạn lời đàm tếu dày đặc như che trời lấp đất mà không chút sợ hãi, cô thản nhiên như thể biết chắc sẽ có một màn kịch "vả mặt" sắp diễn ra.
Mà thực tế đúng là như vậy, kết cục của đám to mồm trong công ty không cần nhiều lời. Chỉ trong một năm, Tần Uyển đã vững gót tại công ty nhà họ Tần, thủ đoạn của cô không thể không nói hai chữ cao minh.
Phải đến năm thứ hai Phương Kiệt mới ngồi lên vị trí thư ký thân cận, coi như được thăng tiến đột phá. Trong một năm đó, Phương Kiệt theo sát Tần Uyển, nhìn người bên cạnh cô lần lượt đến rồi đi.
Tần Uyển nhìn có vẻ đa tình nhưng lại là người lạnh lùng từ cốt cách. Phần lớn thời gian, Phương Kiệt không hiểu nổi tâm tư của Tần Uyển, rõ ràng lúc yêu thì người kia muốn gì được nấy, như thể thật sự đặt họ trong tim mình. Vậy mà khi kết thúc, cô lại dứt ra không thương tiếc, không chút lưu tình, không quay đầu lại mặc kệ đối phương có cầu xin thế nào.
Phương Kiệt khó mà tưởng tượng, nếu sau này có người si tình gặp phải người vô tình như Tần tổng, đồng chí ấy sẽ rơi vào cảnh tượng thê thảm thế nào…
Nhưng đó không phải việc anh quan tâm, anh chỉ biết gần đây hình như tâm trạng Tần tổng rất tốt, rất có thể là vì chuyện tình cảm thuận lợi.
Thế mà chiều nay, đột nhiên Phương Kiệt lại nhận được tin nhắn từ bạn trai “Carrey” của Tần tổng, lập tức cảm thấy suy đoán của mình được xác thực.
Cách giờ tan tầm khoảng nửa tiếng, Phương Kiệt vào văn phòng, đặt tài liệu lên bàn làm việc, sau đó nói: “Tần tổng, Carrey nhắn tin cho tôi, nói là không gọi được cho cô.”
Biểu cảm của Tần Uyển chững lại, nghe đến hai chữ “Carrey”, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Lúc đầu cô không nghĩ Carrey lại là người không biết điều như vậy, rõ ràng đã được cho cơ hội chụp ảnh bìa tạp chí "The Man" mà vẫn không biết đủ.
Làm người mà… Cấm kỵ nhất là lòng tham không đáy.
“Anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh ấy nói tối nay sẽ đợi cô ở phòng 1206 khách sạn XX, nói là muốn cho cô một bất ngờ.”
Tần Uyển cười khẩy, sau đó gập tài liệu lại, “Bộp” một tiếng, cô lạnh lùng nói: “Nói với anh ta, tôi không hứng thú với hai lạng thịt nhỏ nhoi đó của anh ta, bảo anh ta mau cút đi, không thì đừng trách tôi không nể tình cũ.”
Phương Kiệt: Vâng???