Gần đây Carrey có chút phiền muộn, anh ta không hiểu vì sao mình và Tần Uyển đang yên ổn, mà đột nhiên cô lại đòi chia tay?
Không có dấu hiệu báo trước thì thôi đi, lại còn không chừa lại cho anh ta chút đường lui nào?
WeChat và số điện thoại đều bị chặn, muốn đến công ty tìm cô cũng bị bảo vệ chặn ở cửa, mọi phương thức liên lạc đều bị cô nhẫn tâm cắt đứt, muốn một lý do chia tay cũng không có cách nào tìm ra.
Tìm đến Phương Kiệt là nước đi “được ăn cả ngã về không”, nhưng trong lòng anh ta cũng thực sự có ý định đó.
Cả ngày anh ta sửa soạn bản thân sạch sẽ, từ phong cách ăn mặc đến mùi nước hoa trên người đều là loại Tần Uyển thích nhất. Sau khi nhắn tin cho Phương Kiệt, anh ta lập tức đến khách sạn chuẩn bị trang trí phòng thật đẹp.
Nhưng không ngờ, người mình đợi thì không đến, lại nhận được tin nhắn từ Phương Kiệt trước.
Carrey tái xanh mặt nhìn chằm chằm vào điện thoại, cũng không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ thấy ánh mắt anh ta tối sầm, gọi một cuộc điện thoại—
“Ba mươi lăm triệu[1], giúp tôi tra một việc.”
[1] Gốc là mười vạn tệ.
—
Lúc tan tầm Tần Uyển nhận được tin nhắn từ quản lý MOON, nói hôm nay có ca làm của Tạ Hoài.
Sau hôm đó, Tần Uyển đã thêm phương thức liên lạc của quản lý Tôn để phòng cho bất cứ tình huống nào.
Dù sao trong quán bar cá rồng gì cũng có đủ, nếu cậu nhóc kia thật sự bị người khác bắt nạt thì cô cũng có thể nhận tin tức kịp thời.
Mà hình như quản lý Tôn đã hiểu lầm, cứ ba ngày hai lượt gửi tin nhắn báo cáo về Tạ Hoài. Giờ nào đi làm, giờ nào tan ca, thỉnh thoảng còn gửi vài tấm hình chụp lén làm Tần Uyển dở khóc dở cười.
Nói thật, kỹ thuật chụp hình của quản lý Tôn thực sự chẳng ra gì, tấm nào cũng là góc chết, nhưng cũng may ngoại hình anh chàng quá xuất sắc, chụp thế nào cũng đẹp.
Đạo lý “cảnh đẹp ý vui” là như vậy, nhìn mặt trai đẹp, tâm trạng của cô cũng không khỏi sẽ vui vẻ hơn.
Mục đích ban đầu của việc thêm WeChat không phải vậy, nhưng thật khó hiểu, sự tình phát triển ngoài dự đoán của Tần Uyển, mà không biết xuất phát từ tâm tư gì, cô lại không lên tiếng phản đối chuyện này.
Đã một tuần trôi qua kể từ lần nọ đến MOON, Tần Uyển đứng trong thang máy xem tin nhắn quản lý Tôn gửi đến, ba giây sau, một tiếng cười khẽ vang lên trong thang máy.
Quản lý Tôn bên kia vốn không hy vọng nhiều, dù gì ông gửi tin nhắn mấy ngày liên tục, nhưng đối phương chưa từng trả lời một câu, như thể đã quên mất Tạ Hoài rồi.
Nhưng ngay khoảnh khắc quản lý Tôn bắt đầu nghi ngờ hôm đó chỉ là cô Tần hứng chí nhất thời, đột nhiên màn hình WeChat hiện lên một câu—
Tần Uyển: Tôi biết rồi.
Quán bar chưa mở cửa, quản lý Tôn bình thường vẫn luôn bình tĩnh thốt lên một câu:
“Vãi chưởng?!”
Tối chín giờ, cuộc sống về đêm như mới bắt đầu.
Cũng như mọi ngày, Tần Uyển dừng xe trước cửa rồi ném chìa khóa cho người giữ xe, một mình bước vào quán bar.
Quản lý Tôn như đoán được cô sẽ đến nên chờ sẵn cách đó không xa.
Quản lý Tôn đã lăn lộn nhiều năm trong quán bar nên cũng là người tinh ý, khoảnh khắc nhìn thấy Tần Uyển, đôi mắt ông sáng lên, ông bước sang thật tự nhiên, nét mặt cũng không nhiệt tình quá mức.
“Cô Tần, vẫn là chỗ cũ đúng không?”
Tần Uyển nhìn quản lý Tôn một cái, trong đầu lại nhớ đến những hành động nhỏ của ông mấy ngày qua, vì thế khóe môi khẽ cong lên, cô nói: “Làm không tệ.”
Quản lý Tôn hơi sửng sốt, một lát sau nụ cười trên mặt càng thêm khách sáo: “Cô Tần nói đùa rồi, được phục vụ cô là vinh hạnh của tôi.”
Lúc này, vừa hay đứa bé giữ xe từ ngoài bước vào, trả lại chìa khóa xe cho Tần Uyển.
“Chỗ cũ, nước trái cây là được, tối nay tôi còn phải lái xe.”
“Vâng, cô chờ một chút.”
Tần Uyển ngồi trên sofa, ánh mắt bất giác hướng về quầy bar. Không thấy người mình muốn gặp, Tần Uyển khẽ nhíu mày, lập tức cảm thấy không vui.
Người đâu?
Giờ làm việc không chịu ở chỗ làm mà dám lơ là công việc thế này?
“Cô Tần, nước trái cây của cô đây.”
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của nhân viên phục vụ, Tần Uyển dời mắt, nhận ly nước trái cây sau đó nhấp một ngụm, cô nhẹ giọng hỏi: “Tạ Hoài đâu?”
Nhân viên phục vụ bị hỏi bất ngờ thì đờ đẫn vài giây, nhìn thoáng qua quầy bar sau đó vội vàng trả lời: “Chắc Tạ Hoài đi vệ sinh rồi, vừa rồi cậu ấy còn ở quầy.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tần Uyển nói, sắc mặt lạnh nhạt, như câu hỏi vừa rồi cùng lắm chỉ là thuận miệng nhắc tới.
Anh trai nhân viên phục vụ làm việc tại MOON một năm mới được nói chuyện với Tần Uyển lần đầu, trước đây toàn nghe đồng nghiệp bàn tán sau lưng, rằng chỉ cần dính dáng được đến tiểu thư Tần thì phỏng đoán nửa đời sau không lo ăn lo mặc. Bây giờ bất ngờ có cơ hội nói chuyện, khuôn mặt anh trai đỏ bừng, ấp úng cả nửa ngày sau đó vội vàng rời đi.
Tần Uyển không quan tâm sự khác thường của nhân viên phục vụ, thấy Tạ Hoài vẫn chưa xuất hiện, cô uống thêm ngụm nước trái cây ướp lạnh, sau đó đặt ly xuống bàn trà rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Vốn định tạo một cuộc gặp gỡ "bất ngờ" nhưng không ngờ, vừa đi vào khúc ngoặt, đột nhiên phía sau người bất ngờ xông tới túm chặt lấy cổ tay ép cô vào tường.
"Tần Uyển, rốt cuộc em muốn gì?!"
Một tiếng gầm vang lên trong hành lang yên tĩnh nghe có phần dữ tợn.
Tần Uyển bị túm mạnh đến choáng váng, đợi đến khi định thần lại, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ chán ghét, ngay cả biểu cảm cũng lạnh lùng đến tột cùng.
"Buông ra."
Hai từ đơn giản mà lạnh như băng, ánh mắt khinh bỉ như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của người đàn ông.
Mắt Carrey đỏ rực nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, anh ta không hiểu vì sao cô lại nhẫn tâm như vậy! Rõ ràng lúc hai người yêu nhau vẫn rất ổn, rõ ràng không lâu trước đây, cô vẫn còn dịu dàng dỗ dành anh ta…
Anh ta đã bỏ ra ba mươi lăm triệu để mua hành tung của cô, mặc kệ thế nào, lần này anh nhất định phải đòi được câu trả lời từ Tần Uyển!
"Không buông! Tần Uyển, rốt cuộc em muốn gì?! Nói chia tay xong là chặn hết mọi phương thức liên lạc, ngay cả lý do cũng không cho anh một cái, làm sao anh chấp nhận được đây?!" Carrey nói, khuôn mặt điển trai lúc này đã không còn phong độ: "Tần Uyển, em coi anh là gì? Muốn thì giữ, không thì bỏ?!"
Tần Uyển nhíu mày, cổ tay bị nắm đến phát đau, vừa nãy cô có thử rút tay, nhưng sức đối phương quá mạnh, cô cũng đành từ bỏ việc chống cự.
Thế nên... cô mới ghét những kẻ ngu muội.
Có những chuyện, nói rõ ra để được gì? Ban đầu đã là mối quan hệ dựa trên lợi ích, bây giờ lại muốn dùng tình cảm để nói chuyện, đúng là người si nói mộng[2]!
[2] Nghĩa là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, ý chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.
"Sao? Cảm thấy tài nguyên[3] tôi cho không đủ à? Trang bìa "The Man" không thỏa mãn được nhu cầu của anh sao?" Tần Uyển nói, dù ở thế yếu nhưng không hề chật vật.
[3] Tài nguyên: Một thuật ngữ phổ biến trong showbiz Trung, bao gồm phim ảnh, quảng cáo và những cơ hội xuất hiện trên show, truyền hình, sự kiện,... của các ngôi sao.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chế giễu khiến Carrey không còn che giấu được nữa.
Đúng vậy, anh ta suýt quên mất, thời gian qua, anh ta liên tục bò lên được là nhờ tài nguyên Tần Uyển cung cấp.
Không thể phủ nhận, lúc đầu đồng ý quen Tần Uyển, anh ta có tám phần vì điều kia. Cái danh "bạn trai Tần Uyển" thực sự quá mê người, từ trước đến nay quyền lực và tiền bạc vẫn luôn là điều con người không thể thoát khỏi.
Trước khi gặp Tần Uyển, anh ta quá chật vật trong cái giới này, ngày tháng mãi không thấy ánh sáng đó, anh ta thật sự không muốn trải qua nữa.
Anh ta tự nhận mình chưa từng làm điều gì chọc giận Tần Uyển, trong quá trình hẹn hò, anh ta vẫn luôn hùa theo cô. Hai tháng quen nhau, Carrey không tin Tần Uyển không động lòng dù chỉ một chút!
Thế mà, hiện thực như một cái tát vào mặt anh ta…
Hình như cô, chưa từng nghiêm túc.
"Tần Uyển, em biết anh không có ý đó, anh thực sự thích em!" Sắc mặt Carrey lập tức dịu lại, ánh mắt đầy tình cảm: "Hai tháng, chúng ta bên nhau hai tháng, sao em nói chia tay là chia tay được? Ít nhất cũng cho anh một lý do chứ?"
"Lý do?" Tần Uyển cười lạnh: "Carrey, đều là người trưởng thành cả rồi, chia tay còn vì gì nữa?"
Nghe đến đây, nét thâm tình trên mặt Carrey không giữ nổi nữa, biểu cảm anh ta trở nên cứng đờ, tay nắm cổ tay Tần Uyển cũng vô thức buông lỏng.
"Còn không phải vì tình cảm đã phai nhạt sao?"
Tần Uyển nhân cơ hội rút tay về, xoa xoa cổ tay đau nhức.
Không muốn lãng phí thêm thời gian, Tần Uyển định quay người rời đi, nhưng không biết người đàn ông trước mặt phát điên cái gì, anh ta đột nhiên lao đến, bóp chặt vai Tần Uyển như muốn cưỡng hôn cô.
Theo phản xạ, Tần Uyển muốn chống cự, tuy cô đã mất nụ hôn đầu lâu rồi, cũng không phải trinh nữ gì, nhưng bị ép buộc thế này thực sự khiến cô ghê tởm!
Chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ khiến Tần Uyển không khỏi tức giận, mắt thấy mình sắp bị Carrey cưỡng bức, bỗng Tần Uyển thoáng thấy gì đó, cô hét lên: "Tạ Hoài!"
Carrey không ngờ lại có người, cơ thể lập tức cứng đờ, Tần Uyển nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của anh ta, nhanh chóng bước tới bên Tạ Hoài.
"Carrey, tôi không phải người không màng tình nghĩa xưa cũ." Tần Uyển lạnh lùng, toàn thân cô toát ra sự lạnh lùng như có thể đóng băng người khác: "Anh quá giới hạn rồi."
Ba lần bốn lượt bị từ chối, lòng tự tôn của Carrey bị giẫm đến tan nát.
Khuôn mặt người đàn ông u ám, nhìn Tạ Hoài đứng bên Tần Uyển, bỗng anh ta hiểu ra cái gì, lửa giận lại bùng lên: "Tần Uyển! Nói cho anh biết, em chia tay anh có phải vì cậu ta không!"
Bị chỉ tên đột ngột, Tạ Hoài nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát quay về vẻ mặt vô cảm thường ngày.
Tần Uyển nghiêng đầu nhìn Tạ Hoài bên cạnh, một ý nghĩ lóe lên, trước khi người đàn ông kịp phản ứng, cô đã choàng ôm vai anh.
Đôi môi đỏ mọng khẽ chạm vào bờ môi lạnh của anh, người phụ nữ nhìn thẳng vào Carrey đứng cách đó không xa, ánh mắt như muốn nói: “Đúng như anh nghĩ đấy.”
"Được! Tần Uyển, em giỏi lắm!"
Carrey giận dữ quay đi, chớp mắt hành lang chỉ còn hai người bọn họ.
Tần Uyển khẽ thở phào, lúc cô đang định rời đi thì lại có một đợt trời đất quay cuồng, cô lại bị kéo ép vào tường lần nữa.
Hương thơm tươi mát bất ngờ áp sát, Tần Uyển ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông nhíu mày, đôi mắt tràn đầy sự u ám và tức giận.
Ngay sau đó, đôi môi mỏng nhuốm chút son đỏ của anh bất ngờ hé mở, giọng nói trầm thấp, nguy hiểm vang bên tai cô—
"Cô muốn chết à?"