Tần Uyển đến quán bar lúc quán vẫn chưa đông khách, việc đến MOON cũng là nhất thời nảy lòng tham, nếu không Tần Uyển chắc chắn sẽ không bao giờ mặc đồ công sở đến quán bar.
Trước khi xuống xe, Tần Uyển đã cẩn thận cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo lụa bên trong, cởi bớt hai cúc áo ở cổ, để lộ xương quai xanh được điểm xuyết bằng chiếc dây chuyền Bulgari, làm làn da trắng ngần càng thêm gợi cảm.
Vuốt lại mái tóc đen, Tần Uyển tô thêm son môi qua gương chiếu hậu. Lối trang điểm thanh nhã kết hợp với màu son đỏ tươi không những không bị lạc quẻ mà ngược lại còn khiến cô thêm phần quyến rũ.
Mãi đến khi cảm thấy bản thân không còn khuyết điểm gì, Tần Uyển tháo đôi giày bệt, thay giày cao gót rồi bước xuống xe.
Với Tần Uyển, giày cao gót là vũ khí của phụ nữ, dù sao thì cũng là đi săn, chọn con mồi thế nào thì phải chuẩn bị vũ khí thích hợp thế ấy.
Mà… đã lâu rồi cô mới lại chú tâm như vậy.
Vào quán bar, Tần Uyển vẫn ngồi ở góc quán như mọi khi, gọi vài thức uống không cồn, lẳng lặng ngồi trên sofa nhìn nam bartender sau quầy bar.
Tần Uyển biết rằng các bartender ở MOON làm việc theo ca, hôm nay cô đến có 50% khả năng không gặp được người cô muốn tìm. Nhưng may mắn thay, vận may của cô vẫn còn tốt.
Người phụ nữ lẻ loi ngồi trên chiếc sofa xa xỉ. Đường cong cơ thể nuột nà cùng gương mặt thanh tú thu hút không ít người, nhưng chính khí chất kiêu sa pha chút quyến rũ mới là điểm thu hút nhất, nhìn qua thôi đã khiến người ta khó mà rời mắt.
Khách quen nơi đây đều biết rõ thân phận của cô, nên cũng không dám đến làm phiền. Mà những người mới đến cũng không ngốc, cô ngồi ở chỗ xa xỉ như vậy, nhân viên xung quanh lại vô cùng cung kính, rõ ràng thân phận của cô không tầm thường.
Tuy Tần Uyển đến vì một người nào đó nhưng lại không vội, bình thản ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn thẳng về phía quầy bar không hề che giấu, hoàn toàn không màng đến ánh nhìn xung quanh.
Từ trước đến nay thợ săn giỏi là phải biết kiên nhẫn, họ thường chọn ẩn mình trong bóng tối chờ thời, đến lúc quyết định sẽ tung ra đòn chí mạng.
Mà vừa hay, thứ cô không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.
Tuy hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, nhưng nhìn người đàn ông đứng sau quầy bar, ánh mắt Tần Uyển vẫn không khỏi kinh ngạc.
Chỉ vài ngày không gặp, hình như anh đã cắt tóc ngắn hơn, rõ ràng là một kiểu tóc vô cùng bình thường, nhưng phối trên người anh lại mang đến một cảm giác độc nhất vô nhị.
Áo sơ mi trắng sơ vin trong quần tây đen, bên ngoài là một chiếc tạp dề đen buộc quanh eo. Tỉ lệ cơ thể của người đàn ông gần giống người mẫu nam, vai rộng, eo thon, chân dài, dù ăn mặc chỉnh tề nhưng trong mắt Tần Uyển lại mang một vẻ quyến rũ như có như không.
Ánh mắt Tần Uyển sâu hút, cô uống một ngụm đồ uống lạnh, cảm giác lạnh buốt dưới lưỡi cũng làm dịu đi cơn nóng trong lòng.
Thực tế mà nói, "doanh thu" của người đàn ông này rất tốt, chỉ dựa vào gương mặt kia, trong nửa giờ đã có năm người lên gọi đồ uống. Nhưng tính tình anh lạnh nhạt, đám phụ nữ muốn tán tỉnh đều bị thái độ của anh đánh bại.
Đa phần khách hàng ở đây đều có tiền, tuy người đàn ông này thật sự rất đẹp, nhưng trong lòng bọn họ vẫn tồn tại thứ gọi là “kiêu ngạo”, bọn họ cảm thấy việc mình bỏ mặt mũi xuống chủ động đã là nể nang anh rồi.
Người thông minh chút thì sau khi bị từ chối sẽ rời đi, có điều trong đám người như vậy sẽ luôn có vài người ngu ngốc, tự cao, bị người ta từ chối mà còn đeo bám không thôi.
"Choang——"
Tiếng ly vỡ vang lên trong quán bar.
Nhưng quán bar rộng lớn lại đang phát nhạc, sự cố ở góc quán này hình như cũng không khiến nhiều người chú ý.
Tuy Tần Uyển ngồi ở xa nhưng sự chú ý của cô đều nằm ở quầy bar, nên ngay khi có động tĩnh, cô lập tức nhận ra điều bất thường.
Không biết từ lúc nào, người đàn bà đứng trước quầy bar biến sắc. Dù đứng cách xa cũng cảm nhận được sự giận dữ trên nét mặt bà ta.
Tần Uyển khẽ thở dài, đặt đồ uống trong tay xuống, dẫm trên đôi giày cao gót đi về phía quầy bar.
Cô gái mới đến này tính tình nóng nảy, không giống với những bartender khác làm việc ở đây.
Vì mỗi lần pha chế đều có phần trăm hoa hồng nên hầu hết các bartender làm việc ở đây đều dịu dàng, ngọt ngào. Dù thỉnh thoảng gặp phải khách hàng khó tính, họ sẽ chọn cách vòng vo, dù thế nào cũng không muốn làm mích lòng khách hàng. Hơn nữa làm trong ngành dịch vụ, MOON còn là quán bar hội viên, châm ngôn phục vụ khách hàng như thượng đế, nếu làm khách hàng không hài lòng thì việc từ chức là điều không thể tránh khỏi.
"Hừ, cũng chỉ là một kẻ bán rượu thôi, cho cậu chút mặt mũi đã là tốt lắm rồi, còn bày đặt làm cao với tôi?"
Tần Uyển vừa đến gần đã nghe thấy những lời xúc phạm nhân cách như vậy.
Hàng mày cô khẽ nhíu lại, nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng trong quầy bar, rồi nhìn xuống vũng rượu và mảnh ly vỡ dưới chân, lập tức hiểu rõ tình hình.
Cũng đúng, gương mặt này cứ giơ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc thu hút một số sâu bọ không biết điều.
"Ba trăm triệu, thế nào?"
Người phụ nữ đứng trước quầy bar không nhận ra Tần Uyển đang đứng ngay sau mình, thấy anh không nói gì, bà ta còn tưởng anh sợ hãi, vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
"Ba trăm triệu mua một đêm của cậu." Người phụ nữ nói rồi không biết từ đâu lấy ra một chiếc thẻ ném lên quầy bar.
Không hề che giấu cảm giác ưu việt, tư thái cao ngạo kia như thể sinh ra đã cao hơn người khác, ánh mắt bà ta nhìn người đàn ông toát lên vài phần khinh bỉ cùng với du͙© vọиɠ giấu kín trong lòng.
Chỉ là bị cảm xúc hèn mọn trong lòng chi phối, sau khi bị từ chối thì trở nên tức giận đến mất hết lý trí.
Đối với loại hề múa may ba hoa thế này, trước giờ Tần Uyển chưa từng để tâm đến, nhưng mà lúc này đây, cô phải thừa nhận chính mình cũng bị thất tình lục dục chi phối.
Biểu cảm của người đàn ông thật lạnh lùng, hiên ngang đứng đó, ánh mắt dừng ở sàn nhà phía không xa. Đối mặt với lời nói mang tính sỉ nhục của người phụ nữ, biểu cảm anh không hề dao động, thậm chí ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường.
Người phụ nữ đứng đó lải nhải một hồi lâu, thấy đối phương vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức cảm thấy nhục nhã, cay đắng như bị tát vào mặt.
"Hừ, quả nhiên là kẻ không biết điều, đúng là có mắt mà không biết nhìn! Gọi quản lý của cậu ra đây! Hôm nay không khiến cho cậu phải mở miệng cầu xin thì tôi không mang họ Trần!"
Lời vừa dứt, phía sau bỗng vang lên một tiếng cười khinh miệt.
"Bác gái, đây là quán bar chứ không phải là chợ bán thức ăn, to mồm ở đây không có tác dụng gì đâu."
Tần Uyển vừa nói vừa bước đến quầy bar, ngay lập tức, một đôi tay mềm mại cầm lấy chiếc thẻ bị ném lên quầy bar, vu vơ trêu đùa nó trên từng đầu ngón tay.
Dựa lưng vào quầy bar, Tần Uyển nhàm chán liếc nhìn đối phương, nét cười không giảm nhưng vẻ châm biếm dưới đáy mắt như lưỡi dao, đâm nát vẻ kiêu ngạo của bà Trần.
Không đợi bà Trần lên tiếng, vẻ mặt Tần Uyển lập tức trở nên lạnh lùng, chiếc thẻ trong tay cũng bị cô ném thẳng vào mặt người phụ nữ, “Bốp” một tiếng, còn sảng khoái hơn cả tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất.
Bị ném thẻ vào mặt, bà Trần thoáng bàng hoàng, lúc phản ứng lại thì sắc mặt lóe lên một tia hung ác, ngay cả biểu cảm cũng trở nên dữ tợn. Bà ta căm phẫn trừng mắt nhìn Tần Uyển đột nhiên xuất hiện, giận dữ hét lên: “Cô điên rồi à?! Mẹ kiếp, cô là ai?!”
Giọng nói chói tai của đối phương khiến Tần Uyển không khỏi nhíu mày.
Quay lưng về quầy bar, Tần Uyển không nhận ra rằng người đàn ông đằng sau cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy lóe sáng một lúc rồi trở lại bình thường.
Thoạt nhìn bà Trần trước mặt đã hơn ba mươi tuổi, toàn thân mặc đồ hiệu nhưng đều là những mẫu kinh điển, đầy vẻ phô trương của kẻ mới phất. Khuôn mặt không nhiều nếp nhăn nhưng cơ mặt cứng nhắc, hơi mất tự nhiên, rõ ràng là mới tiêm botox chưa kịp phục hồi.
Ồ, nhan sắc này mà dám mơ tưởng đến con mồi của cô?
"Gọi quản lý ra đây! Hôm nay nếu không dạy cho hai người các người một bài học thì chuyện này không xong đâu!"
Tần Uyển cười lạnh một tiếng. Liếc thấy quản lý quán bar đang đi đến chỗ họ, cô liền dựa người ra sau, khuỷu tay đặt lên quầy bar, lười biếng nói: "Kìa, quản lý đến rồi."
Thật ra từ lúc bà Trần đập vỡ ly, đã có nhân viên đi tìm quản lý, nhưng lúc đó quản lý đang bận, đến khi giải quyết xong thì sự việc đã hơi không thể cứu vãn...
Người quản lý cất bước chậm rãi về phía quầy bar, nhưng nhìn rõ người đứng bên quầy, sắc mặt chợt trở nên căng thẳng, bước chân cũng gấp gáp hơn nhiều.
Bà Trần nhìn thấy quản lý đi về phía mình như tìm được chỗ dựa, khí thế trở lại, đang định bảo quản lý đuổi hai đứa trước mặt, nào ngờ lại thấy người quản lý mặc vest chỉnh tề kia lướt thẳng qua bà ta, bước tới trước mặt Tần Uyển, cung kính nói: “Xin lỗi đại tiểu thư Tần vì những rắc rối này, tôi thay mặt MOON xin chân thành tạ lỗi với cô. Có gì không thoải mái…”
Tần Uyển không có tâm trạng nghe những lời dài dòng đó, cắt ngang lời đối phương, chỉ vào bà Trần đang ngơ ngác trước mặt, nói: "Nghe nói MOON tuyển hội viên phải thông qua kiểm tra kỹ lưỡng, tại sao loại người như bà ta lại xuất hiện ở đây?"
"Cái… Cái gì?!"
Bà Trần trừng mắt, đang định phản bác lại bị quản lý đứng bên cạnh tranh lời: "Rất xin lỗi vì đã gây phiền phức không đáng có cho cô. MOON nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng."
Lời vừa dứt, chưa kịp để bà Trần phản đối, đột nhiên đằng sau xuất hiện hai bảo vệ mặc vest đen, kẻ trái người phải mời bà ta ra ngoài, không cho bà ta cơ hội nói thêm gì.
Vị quản lý liên tục xin lỗi xong cũng theo bảo vệ ra ngoài, mà người xung quanh chứng kiến hết cảnh này chỉ biết nhìn nhau rồi cũng quay về việc của mình, không dám ho he một tiếng.
Người ngoài đã đi hết, lúc này Tần Uyển mới quay lại nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn đang im lặng từ đầu đến cuối, nở một nụ cười quyến rũ, song cũng đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
"Anh đẹp trai, nữ hùng cứu mỹ nam xong rồi, có phải là nên lấy thân báo đáp không?"
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, anh nghiêng đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của Tần Uyển, lát sau, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên—
"Tránh xa tôi ra."
Tác giả có điều muốn nói:
Trước khi yêu: "Tránh xa tôi ra."
Sau khi yêu: "Muốn đến gần vợ thêm chút."