Tiểu Chó Săn Của Bá Tổng

Chương 2

Chi nhánh Tập đoàn Tần thị——

Trong văn phòng tổng giám đốc, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bút máy chà xát lên giấy tạo ra âm thanh "Soàn soạt".

Trợ lý Phương Kiệt kính cẩn đứng bên cạnh, chờ để mang tập tài liệu vừa ký xong giao xuống bộ phận tài chính.

Phương Kiệt: "Tần tổng, buổi biểu diễn cuối cùng của Hà Hạo Hiên kết thúc vào hôm qua. Chiều nay cậu ấy sẽ đáp máy bay về lúc bốn giờ."

Động tác của Tần Uyển không ngừng. Cô nhanh chóng ký xong tài liệu rồi "Cộp" một tiếng, đóng tập tài liệu lại, đưa đến trước mặt Phương Kiệt.

"Từ giờ trở đi, chuyện của cậu ấy không cần báo cáo với tôi nữa." Tần Uyển nói, gương mặt cô vẫn mang theo vẻ lạnh lùng như thường lệ.

Phương Kiệt hơi ngẩn người nhưng anh ấy hiểu rõ tính cách của Tần Uyển nên không dám hỏi nhiều, chỉ nhận lấy tập tài liệu và chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

"Đợi đã." Đột nhiên Tần Uyển lên tiếng, như vừa nhớ ra điều gì.

Bước chân của Phương Kiệt dừng lại giữa chừng: "Tần tổng còn có điều gì dặn dò sao?"

"Mua túi xách trong bộ sưu tầm mới nhất của hãng C gửi cho Dương Tinh, ghi hóa đơn vào tài khoản của tôi." Tần Uyển không ngẩng đầu lên.

"Vâng."

Chẳng bao lâu sau, tiếng đóng cửa văn phòng vang lên.

Tần Uyển khẽ dừng bàn tay cầm bút, trên mặt hiện lên một chút mệt mỏi. Cô đưa tay xoa xoa lông mày, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tại quán bar hai ngày trước.

Người "mới" đó đã đổ ly rượu vào bồn rửa ngay trước mặt cô. Động tác không nhanh không chậm, đặc biệt là khi lau ly thủy tinh, anh lại càng tập trung, tỏa ra một khí chất ưu nhã tự nhiên.

Thật lòng mà nói, gặp tình huống này đáng lẽ cô phải tức giận nhưng không hiểu sao khi nghĩ lại khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt thờ ơ của anh, cô lại không thể nổi giận, ngược lại còn cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tần Uyển đưa lưỡi đẩy đẩy hàm trên, trong mắt lóe lên một tia thích thú.

Quả nhiên là người bản lĩnh.

Trước đây, Tần Uyển và Dương Tinh đã chơi không ít những trò chơi vô vị như thế này. Trong quán bar, họ sẽ nhắm mục tiêu, ai lấy được thông tin liên lạc của đối phương thì có thể yêu cầu bất kỳ điều gì từ người còn lại. Chỉ là phần lớn các lần đều là Dương Tinh chủ động xuất kích, số lần Tần Uyển ra tay không nhiều nhưng lần nào cũng kết thúc bằng việc đối phương chủ động xin thông tin liên lạc.

Tần Uyển nghĩ lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Cô tặng chiếc túi trị giá bảy trăm triệu không hề hối tiếc. Mặc dù trước đây cô chưa từng thua cược với Dương Tinh, nhưng lần thua này dường như cũng không lỗ. Dù sao để tìm được thứ thú vị cũng cần phải trả một cái giá.

Điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên rung lên, Tần Uyển trở về hiện thực từ trong dòng suy nghĩ, nhìn qua thì thấy tin nhắn ai đó gửi tới hiện trên màn hình——

Hà Hạo Hiên: Tần tổng, em về rồi, tối nay cùng ăn tối nhé?

Tần Uyển nhìn tin nhắn này, ánh mắt hơi trầm xuống, sau một lúc, cô vẫn cầm điện thoại lên, trả lời: Tối nay tôi có hẹn rồi.

Hà Hạo Hiên: Là Carrey sao?

Ngón tay Tần Uyển đang lơ lửng trên màn hình dừng lại một chút, đột nhiên giữa màu cô lại hơi đau đau.

Tần Uyển: Đúng vậy.

Nhận được câu trả lời xác nhận từ Tần Uyển, Hà Hạo Hiên phía bên kia hoàn toàn không còn tin nhắn nào nữa.

Thực tế, không phải Tần Uyển không biết Hà Hạo Hiên có tình cảm với cô, nhưng cô thật sự không có tình cảm với cậu theo kiểu nam nữ, thế nên từ dó đến nay cô luôn giữ thái độ giả vờ không biết.

Trẻ con thường dễ bị cảm động bởi những việc nhỏ nhặt, sự cảm động đó thường biến thành các cảm xúc khác, chẳng hạn như phụ thuộc.

Chàng trai hai mươi tuổi không thể phân biệt được thế nào là tình yêu, mà vì không thể nói rõ ràng nên tự ý nhận định đó là tình yêu.

Lần đầu tiên cô gặp Hà Hạo Hiên là ở phòng tập của công ty, lúc đó cô mới từ Mỹ về, lập tức được bổ nhiệm làm tổng giám đốc chi nhánh, chịu rất nhiều áp lực từ các phía. Cô nóng lòng muốn làm gì đó để chứng minh bản thân, chặn đứng những lời chỉ trích trong hội đồng quản trị.

Lúc đó, Hà Hạo Hiên cũng là thực tập sinh mới. So với các các bạn cùng lứa, ngoài ngoại hình trông có vẻ nổi bật thì hơn chẳng còn gì đặc biệt.

Lần đầu gặp Hà Hạo Hiên, cậu trai trẻ đang tập nhảy trước gương, mồ hôi đầm đìa. Trong khi những người khác đang ngồi nghỉ ngơi, trông cũng khá mệt mỏi.

Cậu ấy quá muốn chứng minh bản thân, giống hệt cô lúc đó.

Có lẽ quyết định nâng đỡ cậu ấy ban đầu cũng có chút tình ý riêng. Nhưng với tư cách là một doanh nhân, mọi khoản đầu tư lớn đều dựa trên lợi ích.

Cô nhìn thấy tiềm năng thương mại của cậu, tin rằng cậu ấy có thể mang lại lợi ích cho công ty trong tương lai, vì vậy mà không tiếc công sức nâng đỡ.

Thực tế đã chứng minh tầm nhìn của cô là đúng, Hà Hạo Hiên trở thành ngôi sao sáng giá nhất hiện nay, hoàn toàn xứng đáng là "cây hái tiền" của công ty.

Cô vẫn luôn giữ mối quan hệ cấp trên - cấp dưới với Hà Hạo Hiên, chỉ là không biết từ khi nào, cậu lại nảy sinh những suy nghĩ đó.

Tần Uyển nghĩ rằng đã đến lúc cô cần giữ khoảng cách với Hà Hạo Hiên.

Dù sao cô cũng là người có nguyên tắc, em trai hai mươi tuổi thực sự rất khó ăn, hơn nữa, dù Hà Hạo Hiên rất đẹp trai nhưng thật sự không phải gu của cô.

Trước đây cô cũng không biết mình thích kiểu nào, nhưng bây giờ xem ra, người "mới đến" đó có vẻ như rất hợp gu cô.

Sáu giờ tối, sau khi tan làm, Tần Uyển lái xe thẳng đến Tiên Cư Các.

Cô nói với Hà Hạo Hiên mình "có hẹn" cũng không phải là giả. Chỉ là người hẹn không phải "Carrey" mà là người khác.

Còn về Carrey, một tuần trước anh ta đã "vinh dự" trở thành bạn trai cũ của cô, nhưng hình như đối phương vẫn muốn tiếp tục đeo bám, cứ cách hai ngày lại gọi điện nhắn tin, thực sự khiến cô bực mình.

Lúc Tần Uyển đến phòng hẹn, người nọ đang ngồi chậm rãi uống trà. Người đàn ông trông không lớn tuổi,mặc bộ vest sang trọng cùng chiếc kính gọng vàng, trên mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt nhưng không chạm tới đáy mắt, toát lên vẻ nho nhã nhưng lại lẫn chút đê tiện.

Mà anh ta cũng thật sự là một kẻ giả danh tri thức.

"Kỳ tổng đến sớm thế?" Tần Uyển nhướng mày nói, giọng điệu mang theo vài phần thân quen.

Vì phải đi làm nên Tần Uyển mặc đồ công sở của thương hiệu C, vừa trang trọng vừa không làm mất đi vẻ thời thượng, gương mặt cô trang điểm nhẹ nhàng làm các đường nét vốn dĩ đã tinh xảo lại càng thêm hút mắt.

Kỳ An Dịch nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt càng sâu, dường như có thêm chút chân thành.

"Uyển Uyển, giờ tan làm không cần phải câu nệ thế chứ?"

"Nhưng lần này là bàn chuyện công việc." Dù nói vậy nhưng biểu cảm của Tần Uyển lại thả lỏng hơn, cả dáng vẻ cũng tự nhiên hơn lúc ở công ty.

Nhà họ Kỳ và nhà họ Tần là bạn lâu năm, hai người lớn lên cùng nhau. Kỳ An Dịch lớn hơn Tần Uyển năm tuổi, nên từ đó đến nay lúc ở chung vẫn giữ vai trò như anh trai, chỉ là không ngờ sau này lại trở thành anh trai mưa.

"Uyển Uyển, em nói thế làm anh đau lòng đấy." Kỳ An Dịch nói, nhưng trên mặt lại không chút buồn bã: "Tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, anh còn là mối tình đầu của em, chẳng lẽ ngoài công việc ra không còn chuyện gì khác để nói sao?"

Đúng vậy, Tần Uyển và Kỳ An Dịch từng hẹn hò, hơn nữa anh còn là mối tình đầu của cô.

Nói thật, bây giờ Tần Uyển cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại đồng ý hẹn hò với Kỳ An Dịch.

Lúc đó khi yêu nhau, cả hai đều hiểu rõ. Nhà họ Tần và nhà họ Kỳ là bạn lâu năm, nếu hai nhà kết hôn, tương lai sẽ mang lại nhiều lợi ích cho sự phát triển của công ty.

Khi Tần Uyển tròn mười tám tuổi, Kỳ An Dịch đã bắt đầu tiếp quản công ty. Anh tỏ tình trước, còn cô chỉ muốn thử cảm giác yêu đương nên thuận nước đẩy thuyền mà chấp nhận.

Thực tế, Tần Uyển hiểu rõ những tính toán lợi ích trong đó nhưng theo nguyên tắc "mỗi người đều có nhu cầu riêng", cô thấy chẳng có gì sai.

Kết quả cuối cùng tất nhiên là chia tay vì đại cục, Tần Uyển và Kỳ An Dịch quá quen thuộc đối phương, thân thuộc đến mức không có chút cảm giác lãng mạn. Hai người ở bên nhau cũng giống như trước khi hẹn hò, chẳng có chút rung động nào.

Có những người cả đời chỉ có thể làm bạn.

May mắn thay, gia đình hai bên không ép buộc chuyện hôn nhân của con cái. Nếu thành thì vui, không thành cũng không ảnh hưởng đến quan hệ và hợp tác giữa hai nhà.

Hôm nay, chuyện bàn bạc là việc hợp tác đưa rạp chiếu phim của tập đoàn Tần thị vào Trung tâm Thương mại Giai Nghi. Từ khi Tần Uyển nhậm chức phó tổng giám đốc, hai người thường gặp nhau với tư cách đối tác. Trên thương trường là quan hệ đối tác không có tình riêng, nhưng quan hệ ngoài đời vẫn không thay đổi.

Khoảng bốn mươi phút sau, nhiều món ăn trên bàn đã cạn đáy, các chi tiết cụ thể về vấn đề hợp tác cũng đã được bàn bạc sơ lược.

Kết thúc bữa ăn, hai người bỏ qua danh xưng "Tần tổng" và "Kỳ tổng", bắt đầu nói chuyện phiếm không liên quan đến công việc.

"Tháng sau trung tâm thương mại ở phía Đông thành phố khai trương, anh muốn mời Hà Hạo Hiên cắt băng khánh thành." Kỳ An Dịch nói rồi nhìn Tần Uyển với nụ cười ẩn ý: "Em hỏi giúp anh được không?"

Theo bản năng, Tần Uyển bỏ qua lời trêu chọc trong mắt anh ta, vô cảm nói: "Đến lúc đó em sẽ hỏi giúp anh, chắc không có vấn đề gì."

"Chắc em cũng biết tâm tư của thằng bé đó chứ?"

Tần Uyển khẽ cười một tiếng: "Anh cũng gọi là "thằng bé", một thằng bé thì có thể có tâm tư gì?"

Lời nói của cô thật vô tình, khiến Kỳ An Dịch không khỏi cảm thấy thương cảm cho Hà Hạo Hiên.

"Theo anh thấy, nếu em thực sự không có ý gì thì nên nói rõ sớm để tránh cho người ta mơ mộng hão huyền."

Tần Uyển im lặng một lúc, cô nhớ lại cảnh chiều nay Phương Kiệt báo cáo về lịch trình của Hà Hạo Hiên cùng tin nhắn của cậu ấy rồi lại bắt đầu nghi ngờ bản thân.

... Cô để lại hy vọng cho người ta hồi nào?

"Em biết rồi."

"Vả lại em cũng không còn nhỏ, không thể cứ mãi chơi đùa, cũng đến lúc tìm một người để ổn định rồi." Kỳ An Dịch nói, bất giác ra dáng một người anh trai.

Tần Uyển cụp mắt, nâng ly trà uống một ngụm, cười nhạt nói: "Người có thể khiến em ổn định chưa xuất hiện."

Trong thoáng chốc, trong đầu Tần Uyển lại hiện ra khuôn mặt lạnh lùng ấy, tay cầm ly khẽ dừng lại, cô ngẩn người...

Cô bị làm sao thế này?

Tần Uyển tự nhận thấy mình có chút hứng thú với người "mới đến" đó, nhưng việc liên tục nghĩ đến khuôn mặt ấy dường như quá là bất thường.

Bữa ăn kết thúc, Kỳ An Dịch đề nghị đưa Tần Uyển về nhà. Cô không nói gì mà chỉ về chiếc xe phía không xa. Thấy vậy, Kỳ An Dịch không cưỡng cầu nữa mà chỉ dặn một câu "Đi đường cẩn thận."

Tần Uyển luôn nhớ lời Kỳ An Dịch, lái xe không cần nhanh.

Tuy nhiên, khi chiếc Porsche màu đỏ dừng lại ở đèn đỏ thứ ba, cô đột nhiên bật xi nhan, nhấn ga và rẽ sang hướng ngược lại chung cư…

Ừm, lấy bảy trăm triệu mua vui, không mua được thì lại lỗ quá.