Câu lạc bộ giải trí trứ danh thuộc thành phố A.
Tần Uyển dẫm bước trên đôi giày cao gót đi về phía bãi đậu xe, hôm nay Thiệu Vũ là bạn đồng hành của cô, tuy theo sát phía sau nhưng anh vẫn giữ khoảng cách hơn một mét rất có quy củ.
Thiệu Vũ là nghệ sĩ thuộc công ty của Tần Uyển, vẫn luôn hiểu rõ con người và cách làm việc của giám đốc nhà mình khác với lời đồn ngoài kia. Mặc dù có nhiều tin đồn tình ái, nhưng thực tế cô lại rất ghét những kẻ không biết điều tiếp cận mình.
Đôi giày cao gót dừng lại bên một chiếc Porsche đỏ rực. Thiệu Vũ vừa dừng bước, đột nhiên đại tiểu thư Tần trước mặt quay người lại, lạnh lùng nói: “Tự gọi trợ lý đến đón đi.”
Vừa dứt lời, Thiệu Vũ còn chưa kịp phản ứng đã thấy người phụ nữ ngồi vào chiếc Porsche mà không quay đầu lại lấy một lần. Chỉ trong chốc lát, tiếng động cơ vang lên. Vài giây sau, chiếc Porsche đã biến mất, chỉ để lại cho Thiệu Vũ cái đuôi xe cực ngầu.
Thiệu Vũ ngỡ ngàng sờ vào khuôn mặt sáu mươi triệu người hâm mộ, anh ấy tự hỏi: Ai nói đại tiểu thư Tần rất thân thiện với trai đẹp?
Thực tế, nếu Tần Uyển Không có việc gì thì cô cũng không ngại cho Thiệu Vũ quá giang một đoạn. Chỉ tiếc là cô có hẹn ở đâu quán bar MOON nên đành phải “không biết điều” mà bỏ Thiệu Vũ lại ở bãi đậu xe.
Tối nay là tiệc sinh nhật của đại tiểu thư nhà họ Vương ở phía bắc thành phố. Tình cờ cô ấy lại là fan cuồng của Thiệu Vũ.
Tần Uyển đã quen với những mối quan hệ xã hội trong giới kinh doanh. Vì vậy lần tham gia buổi tiệc này cũng tiện thể dẫn theo anh ấy.
Nửa tiếng sau, chiếc Porsche đỏ dừng trước cửa quán bar Moon. Tần Uyển ngồi trong ghế lái thay lại đôi giày cao gót rồi mới mở cửa bước xuống.
Tần Uyển là khách quen của MOON, vừa xuống xe đã có bảo vệ cung kính chào đón. Cô thản nhiên ném chìa khóa xe cho bảo vệ rồi đi thẳng vào trong.
MOON là một quán bar theo chế độ hội viên, cửa vào luôn có an ninh kiểm tra nghiêm ngặt để tránh những kẻ không đứng đắn trà trộn vào. Nhưng Tần Uyển từ trước đến giờ đã là hội viên VIP của quán bar, lại có mối quan hệ tốt với ông chủ nên mỗi lần cô đến đều không có ai dám ngăn cô lại.
Tần Uyển vừa vào quán bar đã thấy từ xa có một người phụ nữ ngồi ở góc phòng vẫy tay với cô. Cô khẽ nhếch môi cười rồi bước thẳng về phía góc phòng mà không để ý đến bao ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ xung quanh.
“Chậc, sao lần nào xuất hiện cũng kiêu ngạo thế nhỉ?” Dương Tinh chu miệng không phục nhưng trong lời nói không có chút ghen tị, chỉ có sự hờn dỗi của một cô gái.
“Vậy sao?” Tần Uyển không để ý. Cô vuốt tóc rồi cầm ly rượu trên bàn nhấp một ngụm. Động tác thuần thục, chỉ ngồi đó thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn của nhiều người.
“Cậu vừa vào, tất cả đàn ông trong phòng đều dán mắt vào cậu. Cậu nói xem?”
Dương Tinh biết rõ, từ nhỏ đến lớn, Tần Uyển luôn có nhiều người theo đuổi. Dù sao cũng sở hữu khuôn mặt đẹp như thiên thần lại còn là đại tiểu thư nhà họ Tần. Từ thời trung học đến giờ, đàn ông theo đuổi cô chưa từng vơi đi.
Tần Uyển cũng rất biết điều. Từ khi trưởng thành, xung quanh cô không thiếu đàn ông. Cô giống như "đi qua rừng hoa mà không dính một chiếc lá”.
Nhưng không phải ai cũng được cô tiếp nhận. Mặc dù từng yêu nhiều người, đủ để lập thành một đội bóng đá World Cup, nhưng ít nhất ai cũng phải đẹp trai, thân hình chuẩn. Khẩu vị cô rất cao, không phải ai cũng lọt vào mắt xanh của cô.
Tần Uyển không nói gì cũng không phản ứng lại lời nhận xét cường điệu của Dương Tinh.
Dương Tinh cũng không để ý mà lập tức chuyển đề tài, hỏi: “Cậu không đưa Thiệu Vũ đi dự tiệc sinh nhật nhà họ Vương à? Anh ấy đâu rồi?”
“Tớ để anh ấy đi rồi.”
“Đi rồi? Sao không gọi anh ấy đến chơi? Dù gì người ta cũng là ngôi sao lớn, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai!”
Dương Tinh là người rất coi trọng ngoại hình. Từ khi tới thăm công ty giải trí của Tần Uyển, cô ấy đã mê mẩn một thực tập sinh, sau đó lại thích một ca sĩ trẻ. Sở thích thay đổi liên tục, gần đây cô ấy rất mê Thiệu Vũ.
Nhưng cũng chỉ bởi vì dạo gần đây mấy bộ phim truyền hình Thiệu Vũ đóng cứ thay phiên nhau công chiếu. Nhờ vậy mà anh ấy trở thành diễn viên mới nổi hot nhất trong năm nay, được không ít khán giả nữ say mê, đắm đuối.
“Không có hứng thú.” Tần Uyển lạnh lùng nói, ngồi đây cô cảm thấy hơi nhàm chán.
“Thôi, nhưng anh ấy có đến hay không cũng không quan trọng! Quan trọng là...” Dương Tinh nói rồi nở nụ cười bí ẩn ôm lấy vai Tần Uyển, ép cô quay về phía quầy bar. Sau đó Dương Tinh chỉ vào người đang pha chế rượu ở đằng xa, hưng phấn nói: “Cậu bartender mới kia kìa!”
Tần Uyển vốn không kỳ vọng nhiều vào người Dương Tinh nói. Nhưng khi ngẩng đầu lên, bóng dáng đó khiến cô phải sững sờ trong giây lát.
“Thật tuyệt! Quả là cực phẩm! Lúc nãy vừa thấy cậu ta, tớ suýt chút nữa không khép nổi chân đó!”
“Nhìn khuôn mặt đó, nhìn vòng eo đó kìa, mông cũng đẹp nữa chứ!”
“Thật là quá đáng! Tớ thật sự muốn chết mất!”
…
Tần Uyển bị tiếng ồn ào của Dương Tinh kéo trở lại thực tại. Cô nhìn vào người đàn ông với ánh mắt lóe lên sự thích thú.
Cô lại nâng ly uống một ngụm rượu. Chiếc ly lạnh áp vào môi, nhưng khi rượu chảy xuống cổ họng lại đầy vị cay nồng. Tần Uyển liếʍ khóe miệng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng và vòng eo thon của người đàn ông. Nội tâm cô bắt đầu có chút rạo rực.
Cảm giác thật mạnh mẽ.
Dương Tinh nhìn thấy ánh mắt của Tần Uyển, biết rằng cô đã có hứng thú nên lập tức ghé vào tai cô thúc đẩy: “Loại cực phẩm này chỉ có cậu ra tay mới thích hợp, tớ không chen vào đâu.”
Tần Uyển nhìn vào mắt Dương Tinh, không bỏ lỡ ánh mắt gian xảo của cô ấy.
“Cược gì đây?”
Dương Tinh cười rạng rỡ hơn: “Túi mới của hãng C.”
“Chốt.”
Vừa dứt lời, Tần Uyển đặt ly rượu xuống. Cô không chần chừ đứng dậy tiến thẳng về phía quầy bar.
MOON là một quán bar nổi tiếng ở thành phố A, nội thất luôn mang phong cách xa hoa nhưng kín đáo. Vì có nhiều quy định nên quán luôn rất trật tự. Những người uống rượu ở đây ít nhiều đều có thân phận, không ai dám gây chuyện, sợ rằng sẽ đá phải một tấm sắt nào đó.
Tần Uyển thật sự là khách quen ở đây. Hồi du học Mỹ, cô thích cùng bạn học đi chơi ở các quán bar địa phương. Sau khi về nước và làm việc tại chi nhánh công ty, thời gian giải trí có giảm đi chút ít. Dạo gần đây công ty đang đàm phán một dự án, đã nửa tháng cô không đến MOON, không ngờ mới vài ngày đã xuất hiện một "người mới" như vậy.
Tần Uyển ngồi lên chiếc ghế ngay trước mặt người đàn ông. Ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ hai cái lên quầy bar.
Ngay lập tức, ánh mắt người đàn ông chuyển đến. Trong mắt anh không có một chút cảm xúc nào, lạnh lùng và kiêu ngạo tựa như một vực thẳm không đáy.
Tần Uyển đối diện với ánh mắt anh, hơi thở cô không khỏi hơi ngưng lại.
Thực sự, chỉ đứng từ xa, ánh nhìn thoáng qua đã cảm nhận được sự phi phàm của anh. Giờ đây quan sát khuôn mặt với đường nét sắc sảo và đôi mắt đen sâu thẳm của anh ở khoảng cách gần khiến cô cảm nhận mạnh mẽ hơn, đến mức không kìm được mà tự nhủ một câu…
Thật sự có chút quá đáng!
Nhưng dù sao Tần Uyển cũng có kinh nghiệm phong phú, lại từng gặp gỡ nhiều loại người nên cô nhanh chóng lấy lại tinh thần mà mỉm cười nhìn anh, không vội mở lời.
Người đàn ông trông rất lạnh lùng. Anh chỉ liếc qua Tần Uyển một cái chưa đến một giây rồi thu lại ánh mắt. Điều này khiến Tần Uyển hơi nghi ngờ, liệu có phải sức hấp dẫn của cô đã giảm sút rồi chăng.
“Muốn uống gì?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên hòa cùng nhạc nền của quán bar khiến đôi tai của Tần Uyển hơi ngứa ngáy.
Chậc, sao đến giọng nói cũng hợp khẩu vị của cô vậy?
Tần Uyển nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông: “Một ly ‘Nụ hôn thiên thần’, cảm ơn.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ bắt đầu pha chế với vẻ lạnh lùng, thái độ phục vụ không tốt lắm. Nhưng chính sự lạnh lùng này lại khiến người ta cảm thấy thích thú.
Thực sự, Tần Uyển đã gặp không ít đàn ông, vì quản lý mảng giải trí của gia đình nên cô tiếp xúc nhiều với các ngôi sao nam. Người đẹp trai có râts nhiều nhưng chưa ai giống như người đàn ông trước mắt này. Từ ngũ quan, làn da đến thân hình, thậm chí ngay cả từng sợi tóc đều đúng ý cô.
Người đàn ông không thấp, ít nhất cũng 1m85. Khác hẳn với đường nét sắc sảo trên gương mặt, làn da trắng lạnh của anh dưới ánh đèn mờ ảo lại thêm phần lạnh lùng xa cách. Sống mũi cao, đôi môi mỏng khép chặt, lông mày rậm thỉnh thoảng khẽ nhíu. Khi pha chế, cánh tay anh khẽ dùng lực, nhìn có vẻ mảnh khảnh nhưng cơ bắp lại ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng.
Không phải Tần Uyển chưa từng thấy người ta pha chế nhưng người trước mặt này không thể so sánh với các bartender đẳng cấp hàng đầu thế giới. Động tác gọn gàng, không thích dùng những kỹ thuật hoa mỹ để phô trương.
Không lâu sau, một ly ‘Nụ hôn thiên thần’ đã được đẩy tới trước mặt Tần Uyển.
Ngón tay của Tần Uyển chạm vào đế ly. Ánh mắt cô vẫn dán chặt lên người đàn ông, không hề che giấu sự hứng thú nóng bỏng trong nó.
Cô đẩy ngược ly rượu về phía anh, ánh mắt lóe lên, nói: “Mời cậu uống.”
Nụ hôn thiên thần, hương vị ngọt ngào và mềm mại, giống như mũi tên của thần Cupid bắn trúng trái tim của người đang yêu.
Cái tên ngọt ngào như vậy trong quán bar lại mang một chút ý nghĩa ái muội, chẳng hạn như… Vừa gặp đã yêu (Nhất kiến chung tình).
Ánh mắt người đàn ông dừng trên ly rượu vừa pha. Đôi lông mày khẽ cau lại nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu.
“Ghi sổ cho tôi.” Tần Uyển nói rồi đứng dậy khỏi ghế, nụ cười trên khuôn mặt cô không giảm, ánh mắt lấp lánh mang theo sự mê hoặc tựa như nữ thần đêm tối.
“Tôi tên là Tần Uyển.”
Nói xong, Tần Uyển quay người đi về phía Dương Tinh.
Tuy nhiên, không lâu sau, giữa nền nhạc êm dịu lại vang lên tiếng nước chảy bất thường.
Tần Uyển dừng bước quay đầu lại, đúng lúc thấy người đàn ông cúi người, vô cảm đổ ly ‘Nụ hôn thiên thần’ vào bồn rửa rồi chậm rãi rửa sạch ly...
Chiếc ly trống rỗng được đặt lại chỗ cũ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.