Nhưng giờ đây, trước mắt Thương Vô Miên là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ. Cô chỉ biết đứng ngây người ở bên cạnh cánh đồng, nhìn Lâm Thanh Hoàn cầm cuốc làm việc.
Lâm Thanh Hoàn, sau khi cuốc vài đường, thấy Thương Vô Miên vẫn đứng yên tại chỗ, nàng lập tức nhíu mày, "Nếu sau này ngươi vẫn còn muốn ăn cơm thì nên bắt tay vào làm ruộng cùng với ta đi..."
Thương Vô Miên ngượng ngùng cầm lấy cái gậy trong tay, nói, “Nhưng chân của ta vẫn chưa lành..."
Đây có tính là cưỡng ép ngược đãi bệnh nhân không?
Lâm Thanh Hoàn nhìn xuống, "Ngươi có thể nấu ăn mà không thể làm ruộng sao?"
Nàng nhớ lại lúc Thương Vô Miên nấu ăn, trông cô rất năng động và thậm chí còn có tinh thần giáo huấn người khác. Sao bây giờ lại không thể làm một chút việc nhẹ này cơ chứ?
Thương Vô Miên kiên trì tìm cái cớ cho mình: “Nhưng tay chân ta đều không có sức lực..."
Lâm Thanh Hoàn không thay đổi giọng điệu của mình, nhưng Thương Vô Miên lại nghe ra chút khinh thường trong cách nàng nói chuyện: “Không có sức lực... Đúng là quá khó tin, một người là Càn Nguyên mà lại không thể làm được việc này.”
Người này đúng là không biết xấu hổ, da mặt còn dày hơn cả những gì nàng tưởng. Không ngờ đối phương đã vô liêm sĩ đến mức có thể nói mình không còn sức lực trước mặt một người khác mà không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Thương Vô Miên không thích bị người khác coi thường, cô nhíu mày, cầm lấy cái cuốc mà Lâm Thanh Hoàn đã chuẩn bị cho mình.
“Chỉ là cuốc đất thôi mà, có gì đâu mà khó.” Cô nói với vẻ mặt kiên quyết.
Nhưng thực ra, cô thật sự không biết bản thân phải làm thế nào để cuốc đất. Từ nhỏ Thương tiểu thư đã được nuông chiều, ngoại trừ việc nấu ăn là sở thích cá nhân ra thì cô chưa bao giờ phải lo lắng về những việc khác. Nhất là những việc đồng áng như thế này... cô chỉ nhìn thấy trên TV mà thôi. Cái cuốc trong tay cô không nặng, nhưng cô lại không biết cách sử dụng.
Tuy nhiên, để giữ thể diện, Thương Vô Miên quyết định cố gắng giữ vẻ mặt bình thản và kiên trì. Cô lén lút nhìn Lâm Thanh Hoàn và bắt chước từng động tác của nàng.
Lâm Thanh Hoàn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên ở trong lòng: Người này thật sự không biết cuốc đất, không phải đang giả vờ. Nhưng làm sao có thể như vậy được?
Lâm Thanh Hoàn cảm thấy kỳ lạ, bởi kiếp trước Thương Vô Miên dù có thế nào cũng không đến mức không biết cuốc đất. Ở thời thế này, nếu không biết cuốc đất, chẳng lẽ muốn sống nhờ vào gió trời hay sao?
Cảm thấy khó hiểu, Lâm Thanh Hoàn nhìn Thương Vô Miên với ánh mắt ngờ vực.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thương Vô Miên giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Đương nhiên là ta đang cuốc đất rồi.” Cô cảm thấy câu hỏi của Lâm Thanh Hoàn rất thừa thãi, chẳng lẽ nàng không nhìn ra được cô đang làm gì hay sao?
Lâm Thanh Hoàn dừng lại, nàng nhìn chăm chú vào Thương Vô Miên như thể thách thức: "Ngươi cứ cuốc đi, ta sẽ đứng đây xem."
Động tác của Thương Vô Miên chậm lại, cô bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin. Cô phát hiện ra rằng cái cuốc của Lâm Thanh Hoàn rõ ràng rất khác với của mình. Đất mà Lâm Thanh Hoàn cuốc ra nhìn vô cùng gọn gàng, trong khi đất mà cô cuốc ra... trông giống như bị chó gặm.
“Ngươi không biết cuốc đất,” Lâm Thanh Hoàn nói chắc chắn.
Tim Thương Vô Miên đập thình thịch: Nàng không phát hiện ra điều gì đó chứ? Trong hoàn cảnh như thế này, cô sẽ không bị người trong thôn coi là kẻ vô dụng và bị đối xử tệ bạc đó chứ?
Tuy nhiên, Lâm Thanh Hoàn chỉ nhẹ giọng chế giễu: “Đúng là vô dụng thật.”
Lâm Thanh Hoàn chưa bao giờ gặp một Càn Nguyên nào vô dụng như Thương Vô Miên. Nhớ lại những chuyện đã trải qua, sắc mặt của Lâm Thanh Hoàn trở nên u ám. Nàng đặt cuốc xuống một cách ngẫu nhiên và ngồi xuống ghế trúc nhỏ ở bên cạnh.
Sao nàng lại quên được cơ chứ, người trước mắt nàng rõ ràng là một người không thể tin cậy. Chỉ những chuyện nhỏ nhặt này thì không dễ dàng để nàng hạ thấp lòng cảnh giác của mình đối với Thương Vô Miên.