“Ngươi cuốc đi, ta xem,” Lâm Thanh Hoàn nói với giọng lạnh lùng, khiến lòng của Thương Vô Miên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
“... Hả?” Thương Vô Miên hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.
Nhưng không, Lâm Thanh Hoàn kiên nhẫn lặp lại: “Ngươi cứ cuốc đi, ta sẽ ngồi đây chờ. Nơi này không lớn, đối với một Càn Nguyên như ngươi...”
Nàng dừng lại, rồi khẳng định chắc nịch: “Có cuốc xong toàn bộ đất ở chỗ này thì chắc cũng không mất nhiều thời gian cho lắm đâu.”
Thương Vô Miên nghe mà cảm thấy hoảng sợ: Để một mình cô cuốc hết mảnh đất này sao? Còn không bằng mắng cô một trận cho xong.
Cô cố gắng tìm cách nói lý lẽ, chỉ vào chân mình: “Nó vẫn còn đau.”
Lâm Thanh Hoàn gật đầu, rót một ly nước và mang đến cho cô: “Ta biết.”
Thương Vô Miên tiếp tục hy vọng người này sẽ hồi tâm chuyển ý: “Vì cứu ngươi ra khỏi đám cháy mà chân ta bị thương đó.”
Lâm Thanh Hoàn lại gật đầu: “Cảm tạ ngươi.”
Sau đó nàng uống một ngụm nước và lạnh lùng nói ra những câu chữ vô tình: “Cuốc đi, ta đang chờ đây.”
Một người có cơ thể mạnh mẽ của Càn Nguyên như cô, chẳng lẽ không thể làm được chuyện cỏn con này ư?
Thương Vô Miên không có kỹ năng cuốc đất, cộng thêm việc cái chân chưa hoàn toàn bình phục, việc cuốc đất khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi. Lâm Thanh Hoàn ngồi ở một bên quan sát, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thương Vô Miên của hôm nay khác hẳn với những gì Lâm Thanh Hoàn nhớ về cô trong kiếp trước. Nếu là Thương Vô Miên của kiếp trước, ả ta sẽ không bao giờ cố gắng cuốc đất dù cho bản thân có đang bị thương hay không, thậm chí có lẽ còn từ chối ngay từ khi Lâm Thanh Hoàn đề nghị đi ra ngoài.
Trước kia người này ích kỷ đến mức nào, Lâm Thanh Hoàn hiểu rất rõ. Nhưng Thương Vô Miên hiện tại lại thể hiện ra một hình ảnh khác, chẳng lẽ nàng đang giả vờ?
Lâm Thanh Hoàn liếc mắt nhìn xuống rồi ngẩng đầu lên, giấu đi tất cả cảm xúc. Nàng biết Thương Vô Miên đang bị thương, nhưng vẫn cố tình làm khó cô như vậy, để xem xem liệu cô có lộ ra bản chất xấu xa của mình hay không.
Hiện tại xem ra, Thương Vô Miên vẫn chưa để lộ dấu hiệu gì. Lâm Thanh Hoàn không khỏi cười nhạo trong lòng: Ha, ả ta thật sự rất giỏi giả vờ.
Tuy có thể nhìn ra rằng Thương Vô Miên thật sự không am hiểu việc cuốc đất, nhưng qua cánh đồng mà cô cuốc, cảnh tượng thật sự có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Nếu so sánh với hai cuộc đời, cô tinh thông việc nấu nướng nhưng lại không biết một kỹ năng cơ bản như thế này.
Lâm Thanh Hoàn liếc mắt nhìn một lượt những mảnh đất đã được cô cuốc qua, cuối cùng nàng bèn đứng dậy và ngăn cô lại: “Được rồi, ngươi đừng cuốc nữa, ngươi đứng qua một bên nghỉ ngơi đi.”
Không chỉ có hiệu suất làm việc thấp, bộ dạng yếu đuối và chật vật của Thương Vô Miên cũng vô cùng thê thảm, nếu để cho chuyện này bị truyền ra ngoài thì có thể khiến người ta nghĩ rằng nàng đã đối xử nặng nề với ân nhân cứu mạng của mình. Tuy Lâm Thanh Hoàn không quá quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng nàng nghĩ rằng mình và A Phù sẽ phải ở lại đây một quãng thời gian ngắn, vì vậy nàng không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Thương Vô Miên rất nghe lời, vừa được nàng bảo thế xong là cô lập tức dừng lại và ngước nhìn Lâm Thanh Hoàn ngay. Chỉ trong chốc lát, nàng cảm thấy lưng của mình đau mỏi và nhận ra cơ thể mình yếu đuối một cách lạ thường.
Ngược lại, Lâm Thanh Hoàn với những động tác gọn gàng và lực cuốc được kiểm soát rất tốt, đã nhanh chóng vượt qua những nỗ lực của Thương Vô Miên đã làm trước đó. Thương Vô Miên nhìn vào những người xa lạ đang làm việc trong các ruộng xung quanh, dù không phân biệt được họ là người của Càn Nguyên hay Khôn Trạch, nhưng ai cũng đều làm việc một cách trôi chảy. Khi nhìn lại, dường như chỉ có mỗi mình cô là không làm được.