Thương Vô Miên dừng bước, xoay người lại với vẻ mặt ngạc nhiên: “Không phải sợi dây đó đang được buộc trên đầu muội hay sao?”
A Phù chớp mắt, nghiêm trang đáp: “Không phải cái này, là một sợi giống hệt nó."
A Phù nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ đáng thương, “Tỷ có thể giúp muội tìm được không?"
Thương Vô Miên liếc nhìn Lâm Thanh Hoàn, thấy nàng không có chút hứng thú nào, cô đoán rằng A Phù đã xin giúp đỡ từ trước nhưng bị từ chối, vì vậy nàng mới tìm đến mình. Nhìn tiểu cô nương hồn nhiên đáng yêu, Thương Vô Miên vui vẻ nhận lời giúp tìm kiếm. Dù sao cũng chỉ là tìm một sợi dây buộc tóc, cô nghĩ việc này chắc không quá khó khăn.
Đáng tiếc, Thương Vô Miên không hiểu lòng người hiểm ác. Một sợi dây buộc tóc có thể dễ tìm, nhưng sợi dây buộc tóc được bịa ra thì cho dù cô có làm thế nào cũng không thể tìm thấy được.
Lâm Thanh Hoàn nhìn Thương Vô Miên đang chăm chỉ tìm kiếm, rồi tình cờ bắt gặp ánh mắt đắc ý của A Phù. A Phù dường như muốn tranh công: "Xem đi Thanh Hoàn tỷ tỷ, muội đã nghĩ ra cách giúp tỷ tỷ ấy hồi phục!"
Lâm Thanh Hoàn chỉ thoáng nhíu mày, rồi ngắm nhìn động tác vụng về của Thương Vô Miên thêm một lát trước khi tự mình quay về phòng.
Thương Vô Miên tìm kiếm suốt một hồi lâu, cô tìm được đủ loại dây buộc tóc màu vàng, dây buộc tóc màu xanh cho A Phù, nhưng lại không thấy dây buộc tóc màu đỏ giống như sợi dây ở trên đầu cô bé. Cuối cùng, cô đành phải xin lỗi: “A Phù, tỷ tỷ không tìm được..."
A Phù vẫn tỏ ra vui vẻ, ánh mắt sáng lấp lánh, không hề thất vọng mà nói: “Không sao, muội biết Vô Miên tỷ tỷ đã cố gắng hết sức rồi. Nếu như không tìm thấy được thì thôi, muội vẫn còn có cái này ở trên đầu mà."
Lời nói khéo léo và hiểu lòng người của tiểu cô nương khiến Thương Vô Miên thêm phần yêu mến. Cô vốn không có thiện cảm với trẻ con, nhất là những đứa trẻ hay tự dưng kiếm chuyện, nhưng với kiểu trẻ con ngoan ngoãn và hiểu chuyện như A Phù thì đó lại là chuyện khác.
Sau một hồi lâu vô cùng mệt mỏi, Thương Vô Miên trở về giường, nằm dài như một con cá muối. Rõ ràng cô không làm nhiều việc, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn bao trùm khắp toàn thân cô.
Trước khi ngủ, Thương Vô Miên còn suy nghĩ về tương lai khi thương thế của mình lành lặn. Cô không biết liệu có thể trở về cuộc sống bình thường hay không, liệu tất cả mọi người trên chuyến bay đó có hạ cánh an toàn hay không.
Cô không quen biết bất kỳ ai ở nơi này cả, nếu Lâm Thanh Hoàn không muốn tiếp tục cưu mang mình, thì cô không biết bản thân sẽ phải làm gì để sinh tồn nữa. Hiện tại, việc cấp bách nhất là tìm hiểu hoàn cảnh nơi đây.
Thương Vô Miên nhớ đến những bộ phim truyền hình, nơi các nhân vật xuyên không thường được ban cho một "bàn tay vàng" nào đó. Nhưng cô chỉ có một cơ thể đầy vết thương và cảm thấy mình thật sự là một đầu bếp thảm hại.
Những suy tư lẩn quẩn đó cuối cùng cũng đưa Thương Vô Miên vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi thức dậy, cô vẫn còn đang mơ màng mở mắt ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lâm Thanh Hoàn, điều này khiến cô vô cùng bối rối, nhất thời cô không nhận ra đối phương là ai: “... Ngươi là ai?”
Thương Vô Miên hỏi theo bản năng.
Lâm Thanh Hoàn không trả lời, chỉ nhìn cô một cách ý tứ không rõ. Cái nhìn đó đủ để khiến cho Thương Vô Miên tỉnh táo lại và ngồi bật dậy.
Lâm Thanh Hoàn thấy cô đã tỉnh táo rồi thì lập tức nói một cách ngắn gọn: “Hôm nay sau khi ăn sáng xong thì đi ra ngoài chung với ta."
Thương Vô Miên vô thức đồng ý, nhưng sau đó cô mới nhận ra Lâm Thanh Hoàn muốn cô làm gì.
Làm ruộng.
Thương Vô Miên, vốn là một tiểu thư chỉ biết nấu ăn, không biết trồng rau, càng không biết trồng lúa. Trong thế giới trước đây của cô, những việc này không bao giờ là việc mà cô phải lo lắng.
Ngay cả việc mua nguyên liệu nấu ăn cũng không cần cô phải đích thân đi làm. Ở nhà của cô có bảo mẫu, bên ngoài có ban tổ chức và nhân viên thu mua. Công việc duy nhất của cô chỉ là xử lý những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn.