Cố Lâm có khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu, làn da trắng như búp bê sứ. Vừa nhìn là biết hẳn cậu được người nhà chăm sóc rất kỹ. Có điều, cậu còn nhỏ như vậy, vẫn ở cái tuổi uống sữa bột mà đã bị kéo vào thế giới khủng bố.
Lâm Tinh Trì không phải kiểu người thích xen vào chuyện người khác cho nên anh lười quan tâm những người khác. Nhưng bảo anh trơ mắt nhìn bé con còn nhỏ như vậy gặp chuyện bất trắc trước mặt mình thì thật sự anh không làm được.
Cố Lâm có thể cảm nhận rõ ràng ý tốt người khác. Hai anh chị này đều có ý tốt với cậu. Cậu nằm trong lòng ngực anh trai, cơ thể nhỏ bé nằm ngoan ngoãn cho anh bế. Cậu còn vươn cánh tay mềm mụp, chủ động ôm lấy cổ anh.
Cố Lâm chào hỏi: “Anh ơi, chào anh nha.”
Lâm Tinh Trì sửng sốt, cúi đầu nhìn bé con trong ngực. Thấy nhóc con tươi cười với mình, anh cũng bất giác cong môi.
Có điều, bé con này không sợ hãi chút nào sao?
Lâm Tinh Trì nói: “Xin chào! Anh tên là Lâm Tinh Trì, em có thể gọi anh là anh Tinh Trì.”
Cố Lâm thực ngoan ngoãn gọi một câu: “Anh Tinh Trì.”
Tô Kiều: “……”
Tô Kiều cũng không nhịn được, cười tủm tỉm nói: “Lâm Lâm, chị tên là Tô Kiều. Em có thể gọi chị là chị Kiều Kiều nha.”
Cố Lâm luôn xử lý sự mọi việc công bằng, cất giọng trong trẻo: “Chị Kiều Kiều.”
Tô Kiều không nhịn được sờ sờ đầu nhỏ của cậu.
Rất nhanh, đoàn người đã đi đến gần. Bọn họ vừa đến gần, con chó Pit Bull đang chảy dãi kia sủa mấy tiếng vào người chơi. Nó bị buộc dây xích to bằng ngón tay cái trên cổ, được chủ nhân dắt.
Nó chỉ sủa vào người chơi chứ không xông lên cắn, nhưng chỉ như thế đã đủ khiến các người chơi biến sắc. Người thì tái mặt, người thì im lặng nhìn nhau.
Vừa nhìn là biết đám người này là NPC của phó bản này, đoán chừng là cư dân của thị trấn Người Cá.
*NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển. NPC thường sẽ có tương tác ít hoặc nhiều với người chơi tùy thuộc vào sự đầu tư của tựa game đó dành cho các NPC. Nguồn: thegioididong.
Có một người đàn ông đi đầu tiên, dáng người ông ta khoảng hơn 50 tuổi nhưng khuôn mặt lại giống như đã bảy tám mươi tuổi. Ông ta có thân hình cường tráng, lưng thẳng vai rộng nhưng khuôn mặt toàn là nếp nhăn, giống như cây đa bị rút cạn nước.
Ông ta đội một chiếc mũ fedora như đồ của thế kỷ trước, tóc dài đến bả vai bết dính đầy dầu mỡ bẩn thỉu. Mọi người đều bị hình tượng ông già vừa lôi thôi vừa lịch thiệp quái dị này dọa sợ.
“Hoan nghênh, hoan nghênh! Tôi là trưởng trấn và cũng là người phụ trách của thị trấn người cá.”
Thái độ của ông rất thân thiện, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ lạnh lùng quét qua khuôn mặt từng người.
“Mọi người đều đến để tham gia Lễ hội Người Cá được tổ chức vào hai ngày sau đúng không? Ngại quá không tiếp đón được từ xa.”
Mọi người: “……”
Lễ hội Người Cá? Hai ngày sau?
Mỗi người đều rơi vào dòng suy nghĩ của riêng mình, nhất thời không có ai tiếp lời. Ông lão này tự xưng là trưởng trấn, thái độ nhiệt tình như vậy quá khác thường.
Hơn nữa, ánh mắt ông ta nhìn từng người bọn họ đều mang theo tia lạnh dính nhớp, thật giống như…… giống như đang nhìn một kiện hàng chứ không phải người sống sờ sờ. Tóm lại là nó khiến người ta rất không thoải mái.
Đứng sau trưởng trấn còn có bốn người đàn ông. Bốn người này đều là người trung niên, cơ thể cường tráng cao to. Bọn họ im lặng, không có biểu cảm gì trên mặt. Chỉ có ánh mắt bốn người có hồn, giống như đang nhìn con mồi rơi vào bẫy, cực kỳ cảnh giác như sợ bọn họ chạy trốn vậy.
Trưởng trấn nhướng mày cười nói: “Người tới là khách, chúng tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ cho mọi người xong xuôi rồi. Nhưng mà Lễ hội Người Cá là ngày hội long trọng mỗi năm một lần của thị trấn nên có khá nhiều khách, phòng ở thì có hạn. Chúng tôi chỉ có thể cung cấp cho mọi người năm căn phòng cho khách, mong rằng các vị không chê.”
Trưởng trấn nói rõ dài nhưng vẫn không có ai tiếp lời. Không phải các người chơi không muốn trả lời mà chủ yếu là không ai dám trả lời cả. Có mấy người chơi còn bắt đầu run lẩy bẩy hai chân.
Nào có ai ra đón khách mà còn dắt theo chó săn? Như này rõ ràng là đến dỡ ""hàng"".
Trưởng trấn tự nói chuyện một mình nửa ngày. Ông ta vẫn nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy đã lạnh đi vài phần. Ông ta không tiếp tục nói nữa mà chỉ tới tới lui lui nhìn quét qua từng người, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau đó ông ta liếc nhìn bé con thoạt nhìn nó có vẻ khoảng 2 tuổi, được người ta ôm trong lòng kia. Ông ta sửng sốt, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Cố Lâm một lượt, tựa hồ không thể lý giải được vì sao lại có một vị khách nhỏ tuổi như vậy xuất hiện ở đây.