Cố Lâm thấy ông ta đang nhìn mình thì chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với vẻ ngây thơ vô số tội, nhìn thẳng vào mắt ông mà không chút trốn tránh. Cậu không có lấy một chút sợ hãi nào trong ánh mắt mà ngược lại nhìn có vẻ ngây thơ, tò mò.
Trưởng trấn: “……”
Trưởng nhìn cậu một lát rồi rời mắt. Cố Lâm nghiêng đầu nhỏ, nhìn về phía bên tay phải của trưởng trấn. Người bên tay phải trưởng trấn là người đàn ông dắt con chó Pit Bull.
Người này cao lớn, nhìn qua khoảng hơn 30 tuổi hoặc trẻ hơn. Nhưng anh ta có làn da ngăm đen nên trông khá đứng tuổi. Trên cánh tay hở ra của anh ta xăm đầy các hình xăm có màu sắc rực rỡ. Anh ta xăm một số con thú hung dữ, nhìn rất dọa người.
Cố Lâm tò mò, nhìn chằm chằm những hung thú đó. Người đàn ông xăm mình cảm nhận được ánh mắt của Cố Lâm, anh ta cũng nhìn cậu, trong mắt là vẻ lạnh lẽo, tàn ác.
Cố Lâm không có cảm nhận đặc biệt gì, cậu nhìn thẳng vào người ta không chút tránh không né. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp!
Mí mắt Lâm Tinh Trì giật giật, anh vội kéo đầu nhỏ của Cố Lâm lại để cậu nhìn đi chỗ khác. Cố Lâm ngoan ngoan tựa đầu lên vai anh, nhéo nhéo cánh tay nhỏ của mình.
Này… Vì sao trên cánh tay của chú kia lại có tiểu quái thú mà trên cánh tay của bé con lại không có?! Cố Lâm suy tư.
Nhưng cậu không thích tiểu quái thú, cậu thích Ultraman. Tiểu quái thú không lợi hại, Ultraman mới lợi hại. Ultraman đánh tiểu quái thú chạy tơi bời!
9527 chân thành đặt câu hỏi: 【Ultraman là cái gì?】
Cố Lâm: 【Ultraman mà cũng không biết?】
Đứa nhỏ 9527 bị khinh bỉ: 【……】
Cố Lâm nắm lấy đai an toàn trên chiếc balo nhỏ của cậu: 【Ultraman trên balo của tôi đây này!】
9527: 【……】
Thất kính rồi! Là nó kiến thức hạn hẹp.
Cảm ơn tiểu ký chủ, nếu cậu không nói thì tôi vẫn luôn chẳng hay biết gì, tưởng rằng tôi là Ultraman kìa.
Những người khác không thảnh thơi như Cố Lâm, còn có tâm tư nghĩ Ultraman đánh tiểu quái thú chạy. Bọn họ đều đăng căng não nhìn chằm chằm năm người trước mặt.
Không khí vừa quỷ dị vừa đình trệ, áp lực đến nỗi khiến người ta không thở nổi. Dưới bầu không khí chết chóc này, tay chân các người chơi nhũn ra, trán đổ đầy mồ hôi.
Đúng lúc này, một giọng trẻ con mềm mại vang lên.
“Ông trưởng trấn ơi.”
Người mà lần đầu tiên bị gọi là ông trưởng trấn: “???”
Không chỉ trấn trưởng và bốn người đàn ông sửng sốt, các người chơi cũng chấn động. Tô Kiều và Lâm Tinh Trì đều tái mặt. Bọn họ không ngờ Cố Lâm lại đột ngột mở miệng, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Trưởng trấn lại nhìn vị khách nhỏ tuổi này thêm lần nữa, ý cười trên mặt chưa từng giảm bớt mà ngược lại còn tăng thêm.
Chuyện gì vậy? Vậy mà nhìn ông ta có vẻ hiền từ là sao?
Cố Lâm nghiêm túc, biểu cảm toát lên vẻ hồn nhiên: “Ông trưởng trấn ơi, mấy Cá Cá của các ông vừa gϊếŧ một người chúng cháu là Cá Cá hỏng. Ăn Cá Cá hỏng sẽ bị đau bụng.”
Khi cậu nhắc đến đau bụng còn dùng tay nhỏ vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình.
Sau đó cậu đổi giọng điệu, giọng nói mang theo vẻ gấp gáp, đôi mắt sáng lên: “Vậy các ông có Cá Cá ngon không? Cá Cá có thể ăn được ấy?”
Trưởng trấn đang cười hiền từ bỗng trở nên cứng đờ: “……”
Đứa bé này từ đâu ra vậy?
Người chơi: “……”
Phòng phát sóng trực tiếp: “……”
Hoá ra nhóc con vẫn chưa từ bỏ ý muốn ăn Cá Cá à?!
【Ha ha ha nhìn kìa! Ông trưởng trấn bị hỏi đến cạn lời, hoang mang tại chỗ.】
【Hẳn đời này ông ta chưa bao giờ rơi vào cảnh cạn lời như thế.】
【Ông trưởng trấn ơi? Buồn cười chết mất ha ha ha!】
【Trưởng trấn người cá cũng không ngờ lại có người gọi ông ta là "ông ơi" chứ gì! Mặt già của ông ta bất giác trở nên hiền từ nữa chứ.】
【Đây là lần đầu tiên ông trưởng trấn thể hiện thiện ý với người khác đó. Không thể không nói bé con quá đáng yêu, không thể không thích nó được! [Donate x100 điểm]】
【Bé con đói rồi, mau cho bé con ăn cơm trước đi [Donate x50 điểm]】
……
Không cần Cố Lâm tố cáo, ngay từ đầu trưởng trấn đã để ý đến người nằm trên đất. Lúc này, đầu của người chơi trên mặt đất như quả bóng bay xì hơi, chỉ còn lại khung sọ não.
Trưởng trấn không để ý mấy lời của Cố Lâm nói muốn ăn thịt người cá mà chỉ cho rằng cậu thấy ông ta là người phụ trách thị trấn nên tố cáo mà thôi. Dù gì đứa nhỏ cũng gọi ông ta là ông, ông ta không thể nói bậy bạ được.
Trưởng trấn chỉ nhìn thoáng qua người chơi đã chết rồi khách sáo cười nói: “Ha ha, mọi người đi đường xa đến đây cũng không nên đi tay không, người này cứ coi như là lễ mọn của các người đi. Chúng tôi không khách sáo nữa, tôi thay mặt cư dân nhận lấy nó.”