“Ha...”
Yến Thần Thất cười lạnh lùng, dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp tấm thẻ ngân hàng, phật một cái bay đi, tấm thẻ mỏng đó đó giống như một lưỡi dao sắc bén cứa qua cổ của Triệu Mỹ Tuệ, để lại một vệt máu.
“Á!”
Triệu Mỹ Tuệ hét ầm lên, sợ đến mức ngã ngồi xuống sô pha, bà ta sờ vết máu trên cổ mình, cảm giác sợ hãi tột cùng xộc thẳng vào trong tim.
“Vậy... vậy mà cô lại ngông cuồng như thế, muốn gϊếŧ người sao?”
Yến Thần Thất nhếch miệng cười: “Bà tuyệt đối đừng bôi nhọ tôi, gϊếŧ người là phạm pháp, tôi chỉ định trả loại thẻ ngân hàng cho bà thôi, là bà không tiếp được đấy chứ.”
“Cô...”
Không đợi Triệu Mỹ Tuệ nói gì, Yến Thần Thất lại nói: “Đừng có ở đây làm phiền tôi nữa, cút đi mau, bằng không, tôi gọi cảnh sát tới khiêng bà ra ngoài đấy.”
Triệu Mỹ Tuệ đứng dậy nhưng vẫn cao ngạo như cũ.
“Được thôi, nếu cô đã rượu không uống, chỉ thích uống rượu phạt vậy tôi nhất định sẽ cho cô biết mặt. Yến Thần Thất, nếu con trai tôi thật sự ngồi tù thì tôi sẽ lấy mạng cô.”
Yến Thần Thất cười mỉa mai: “Tôi cũng nói cho bà biết luôn nhé, con trai bà ngồi tù chắc rồi, có bản lĩnh thì bây giờ bà gϊếŧ chết tôi đi, nào!”
Triệu Mỹ Tuệ siết chặt hai tay, nghiến răng vang ken két.
“Hừ! Cô cứ việc ngông cuồng tiếp đi, đợi kết quả xét nghiệm DNA có rồi, để tôi xem tên lừa đảo nhà cô còn điên kiểu gì được nữa!”
Nói xong, bà ta mở tung cửa bỏ đi.
Sau khi Triệu Mỹ Tuệ rời đi, Yến Thần Thất lập tức mua một chiếc camera lỗ kim trên một nền tảng nào đó rồi lắp trong phòng bệnh, sau đó lại ngủ thêm một giấc.
Gần đến mười hai giờ trưa, cô vẫn còn đang trong mộng đẹp thì bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào bên trong phòng bệnh.
Cô mơ màng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy người nhà họ Lục ngoại trừ Lục Minh Lôi đang ở trong phòng tạm giam ra đều có mặt ở đây hết, hơn nữa còn có không ít phóng viên cầm máy ảnh theo.
Tình huống gì đây?
Nhà họ Lục định ám sát cô hay là định trói buộc đạo đức với cô?
Yến Thần Thất ngồi dậy với vẻ cảnh giác, còn chưa kịp nghĩ cẩn thận thì Triệu Mỹ Tuệ đã vừa khóc vừa ôm cô.
“Hu hu hu... Niệm Niệm, đứa con gái đáng thương của mẹ! Con đánh mẹ đi, vậy mà mẹ lại không nhận ra con mới là con gái ruột của mẹ... Hu hu hu... bảo bối của mẹ, tim gan của mẹ, mấy năm nay con ở bên ngoài đã phải chịu khổ rồi!”
Vẻ mặt của Lục Kiến Đình lại cực kỳ nặng nề nhưng vẫn cố gắng nặn ra một giọt nước mắt.
“Niệm Niệm, chuyện này không liên quan đến mẹ con, đây đều là lỗi của cha, mười bảy năm trước, anh bảy của con dẫn con ra ngoài chơi lại bất cẩn để lạc mất con. Con chính là bảo bối của mẹ con, cha sợ mẹ con không chấp nhận được cho nên mới lừa bà ấy, nói đã đưa con ra nước ngoài học.”