Yến Thần Thất vội vàng kéo cánh tay của đối phương: “Hôm nay muội đến nhà họ Lục, muội cố tình để Lục Minh Lôi đâm trúng đó, trước khi anh ta bị xử phạt không thể làm dấu vết biến mất được.”
Không sai, chỉ cần cô muốn thì vết thương này có thể biến mất trong vài giây, ngay cả làn da cũng có thể khôi phục lại y như trước đây.
Bằng không, cho dù cô có là đứa ngốc cũng sẽ không lấy mạng mình ra để đổi lấy Lục Minh Lôi phải ngồi tù.
Sở Nghiên đau lòng nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
“Có phải đầu óc muội có bệnh gì không? Đối phó với nhà họ Lục có rất nhiều cách, tại sao cứ phải cắt lên da thịt mình, chảy máu của mình?”
Yến Thần Thất liếc mắt nhìn anh ấy, đáp: “Nào có nghiêm trọng đến vậy, bị phàm phu tục tử đâm một nhát dao đối với muội mà nói không phải chỉ như gãi ngứa thôi sao? Được rồi, nếu huynh đã không muốn cho mượn tiền vậy đi mau đi. Chỗ này là bệnh viện, nếu để viện trưởng biết một Diêm Quân địa phủ như huynh tới đây chắc chắn sẽ mời mười tám đạo sĩ tới đuổi huynh đi đấy.”
“Hừ! E rằng ông ta với mười tám tên đạo sĩ đó đều chán sống rồi!”
Nhưng Sở Nghiên vẫn đi, chẳng qua hai tiếng sau anh ấy lại tới, nhờ ánh trăng nhìn Yến Thần Thất ngủ say trên giường bệnh, lông mi rất dài, gương mặt yên tĩnh.
Đẹp đến mức không nhiễm khói lửa nhân gian.
Anh ấy cứ ngồi bên cạnh và lặng lẽ nhìn cô một đêm như thế, thẳng cho đến tảng sáng mới rời đi.
Buổi sáng, Yến Thần Thất nhân lúc y tá chưa tới kiểm tra mà lén lút xuống giường đánh răng rửa mặt.
Bảy rưỡi sáng, anh hai của cô mang cháo gạo kê , bánh khoai tới cho cô, đều là mấy món êm dạ.
Vừa ăn xong thì Triệu Kim Tuệ vênh váo tự đắc đi vào.
“Tôi không biết cô nghe được tin đồn từ đâu mà khăng khăng nói tôi đã sát hại con gái ruột của mình. Nhưng tôi biết cô đến nhà tôi kiếm chuyện chắc chắn là vì tiền, muốn bao nhiêu thì nói thẳng đi!”
Yến Thần Thất nhìn chằm chằm vào bà ta không chớp mắt: “Tôi không cần tiền, không phải bà nói sinh thần bát tự của tôi khắc người thân, sẽ khiến nhà họ Lục tan nhà nát cửa hay sao? Tôi nhất định không thể để lời nói của bà trở nên vô nghĩa được."
"Đừng giả bộ nữa!” Triệu Kim Tuệ gào lên với vẻ mặt dữ tợn: “Con gái tôi Lục Tâm Niệm đang sống rất khỏe mạnh, cô tuyệt đối không có khả năng là nó! Cô mặt dày vô sỉ muốn bám vào gia đình chúng tôi không phải vì tiền thì là vì cái gì hả?”
Nói xong, bà ta lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra rồi ném xuống trước mặt Yến Thần Thất: “Trong này có một trăm triệu, đủ chưa? Viết một lá thư hòa giải để cảnh sát thả con trai tôi ra ngay.”