Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Bảy Anh Trai Đều Đi Bán Muối

Chương 9: Con bé này bướng như vậy

Yến Thần Thất: “Thế tức là huynh không giúp được gì đúng không? Sau này còn có ác quỷ từ địa phủ trốn ra ngoài thì huynh cũng đừng kêu muội đi bắt giúp nhé!”

Sở Nghiên: “Muội thân là chưởng môn của Mao Sơn, bảo vệ nhân gian yên bình chính là chức trách của muội, chỉ cần lương tâm của muội không đau thì huynh không thấy sao cả.”

Yến Thần Thất: “Được lắm, Sở Nghiên, giữa hai chúng ta không có tình yêu, muội muốn đoạn tuyệt quan hệ sư huynh muội với huynh.”

Nói xong, cô cúp máy luôn.

Nhưng không ngờ, ba giây sau trước mặt cô đã xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen.

Bộ dáng chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, dáng người thẳng tắp, gương mặt tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách vừa chính vừa tà.

Người này chính là Sở Nghiên.

Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Yến Thần Thất, Sở Nghiên không nhịn được mà giơ tay xoa đầu cô.

“Con bé này bướng như vậy, sao lại tự làm mình vào viện thế này?”

Anh ấy cũng không cho rằng bị bệnh hay bị thương gì cả, là y thuật của Mao Sơn bọn họ không ổn.

Cho dù người đã tắt thở, chỉ cần không quá bảy ngày được nuốt Hồi Sinh đan của Mao Sơn bọn họ thì vẫn có thể cải tử hồi sinh.

Cho nên, nếu sư muội của anh ấy đã nằm trong bệnh viện vậy chắc chắn là do bản thân cô muốn nằm rồi.

“Không liên quan đến huynh, tránh ra đi!”

Yến Thần Thất giơ tay đẩy cánh tay của đối phương.

Sở Nghiên ngồi bên cạnh giường, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Không phải huynh không cho muội mượn tiền, tiền của huynh đều là của muội hết, nhưng sư phụ có quy định, trong giai đoạn muội rèn luyện, không một người nào trong Mao Sơn được phép giúp đỡ muội, giờ còn hơn nửa tháng nữa là đến kỳ hạn rồi, muội không thể nhịn thêm được nữa sao?”

Hiển nhiên Yến Thần Thất biết lệnh sư không thể làm trái, cô cũng chỉ đấu võ mồm với nhị sư huynh của mình theo thói quen thôi.

Sở Nghiên thấy cô không nói gì lại bảo: “Muội nói xem, muội cũng ngốc thật đó, bói toán, xem tướng, phong thủy, cái nào muội cũng tinh thông, sao đến ngay cả tiền mua một chiếc vòng tay vàng mà cũng không kiếm được thế?”

Nói đến đây là Yến Thần Thất lại tức giận: “Huynh chưa từng đi rèn luyện hay sao? Huynh không biết trong giai đoạn rèn luyện cho dù là xem cái gì cho người ta cũng không thể thu phí vượt qua hai mươi đồng hay sao? Mỗi ngày muội không phải gọi hồn cho con của nhà Đông thì chính là bói nhân duyên cho các cô các cậu của nhà Tây, mệt đến chết đi sống lại, mồm miệng khô khốc nhưng một ngày cùng lắm chỉ kiếm được ba đến năm trăm đồng, nộp tiền thuê nhà xong còn không đủ ăn cơm kia kìa.”

Đương nhiên, cô quả thật có góp được ít tiền.

Nhưng hôm nay để thể hiện với nhà họ Lục… đã tiêu hết rồi.

Sở Nghiên không tiếp lời cô mà chỉ nhìn về phía bụng cô.

Sắc mặt anh ấy nặng nề và lạnh lùng: “Rốt cuộc muội định đối phó với người nào mà lại làm bản thân bị thương như vậy?”

Nói xong, anh ấy giơ tay ngưng tụ linh khí định chữa vết thương giúp Yến Thần Thất.

“Không cần!”