Nhặt Được Chàng Trai Lạ

Chương 2: Nhặt kẻ lang thang về nhà

Đυ.ng trúng người rồi?

Nhưng cậu cũng không có cảm giác đã va chạm trúng, người này vừa rồi rõ ràng là tự mình ghé vào trên cửa xe. Ăn vạ sao? Văn Nguyện nghi hoặc, duỗi tay đẩy cửa xe ra.

Mưa to dường như sắp đánh hỏng chiếc ô của cậu, vừa bước ra trên người đã ướt một nửa, giày da đạp trong vũng nước, Văn Nguyện cau mày ngồi xổm xuống xem: “Còn sống chứ?”

Cậu duỗi tay đẩy đẩy, người nọ theo đó lật lại, đôi mắt bỗng nhiên mở ra, Văn Nguyện bị cặp mắt kia nhìn mà trong lòng cả kinh, mày càng nhăn chặt hơn: “Ăn vạ sao?”

“Đói……” Người đàn ông nhìn cậu, hữu khí vô lực nói: “Đói quá.”

“Tôi có đυ.ng vào anh hay không? Có bị thương ở đâu không?”

“Không có……” Nam nhân kéo lấy ống quần cậu: “Tôi đói……”

“Chỉ đói thôi sao?” Văn Nguyện lại lần nữa xác nhận: “Thật sự không bị thương? Tôi không đυ.ng trúng anh chứ?”

“Không có.” Thanh âm anh ta yếu ớt, không rõ thanh niên xinh đẹp trước mặt này đến tột cùng là đang rối rắm cái gì.

Văn Nguyện nhìn thấy anh đích xác không chuẩn bị ăn vạ, hơn nữa thật sự không có bị thương, yên tâm nói: “Trên xe tôi có chút đồ ăn, để tôi đưa cho anh.”

Cậu xoay người lên xe, phía sau người đàn ông lại đột nhiên đứng lên, vóc dáng anh ta rất cao, Văn Nguyện vô tình bị thân ảnh anh ta làm sợ tới mức cả người cứng đờ, hai mắt trợn tròn, giống một chú mèo hoảng loạn.

Anh ta cao lớn như vậy, nếu muốn công kích mình, khẳng định chạy không thoát...

Nắm chặt cán ô, vẻ mặt cậu cẩn thận, đồng thời dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh xung quanh. Nơi này là khoảng cách từ công ty đến rất gần chung cư, lúc nãy cậu đúng là chuẩn bị quẹo vào, nhưng hôm nay thời tiết kỳ kém, một chiếc xe đi ngang qua cũng không có, mà đến cửa lớn chung cư đại khái còn tầm vài phút lái xe, nếu cậu ở chỗ này có kêu cứu chăng nữa, tiếng mưa to như thế khẳng định là không nghe được.

Nam nhân đỡ lấy cửa xe, trầm thấp nói: “Ăn.”

Văn Nguyện lấy bánh quy sữa trong xe ra, nam nhân liếʍ liếʍ môi, ánh mắt tham lam, lại không cầm lấy: “Tôi, tôi không xu dính túi.”

Văn Nguyện dừng lại một chút, lấy toàn bộ đồ ăn vặt còn thừa ra đưa cho anh: “Tôi không cần tiền, anh cầm lấy ăn đi.”

Anh ta cầm lấy rồi nói cảm ơn, Văn Nguyện xếp ô lên xe đóng cửa lại, phát hiện người đó vẫn còn đứng yên nhìn mình, cậu nhíu mày, đưa ô ra từ cửa sổ xe, nói: “Anh dùng đi.”

Sau đó một lần nữa nổ máy rời đi.

Từ kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy anh ta bung dù ra ngồi xổm xuống trong màn mưa, hẳn là đang ở dưới dù ăn bánh ngấu nghiến.

Văn Nguyện lái xe đi được hơn mười mét, lại lần nữa quay ngược trở về, vì thế người đàn ông kia lại đứng lên, từ cửa sổ xe nhìn cậu.

Trên người Văn Nguyện cũng vừa bị ướt mưa, tóc đen nhánh dính nước như màu mực, lộ ra khuôn mặt trắng giống màu tuyết rơi. Trên khóe miệng râu ria của anh ta còn đang dính đầy mảnh vụn bánh quy, hoảng hốt cảm thấy hình như mình đã từng gặp cậu, không xác định hỏi: “Cậu muốn lấy bánh lại sao?”

Văn Nguyện trợn trắng mắt: “Anh đã ăn cả rồi, tôi còn lấy lại làm gì?”

Anh ta lẳng lặng nhìn cậu, chờ đợi chỉ thị của đối phương, dùng tư cách cho đồ ăn để trao đổi điều kiện.

“Mưa lớn như vậy, dù vừa rồi coi như không bị tôi đυ.ng vào cũng sẽ bị cảm, sao không tìm một nơi tránh mưa?”

Anh ta rũ mi: “Không có chỗ ở.”

Kẻ lang thang? Văn Nguyện cảm thấy lời nói cử chỉ của anh ta đều không giống, đã đói thành như vậy còn có thể giữ được giáo dưỡng, còn nói rõ chính mình không có tiền, thậm chí hiện tại cũng ngừng ăn nói chuyện với cậu. Cậu nói: “Lên xe.”

“……?”

“Tôi có thể tìm được chỗ ở cho anh.”

Nam nhân mừng rỡ đầy sợ hãi nhìn cậu trong chốc lát, nói: “Trên người tôi không sạch sẽ.”

Văn Nguyện lại trợn trắng mắt: “Không thì ngươi trả tiền rửa xe đi.”

Anh ta cũng không có khách khí nữa, trực tiếp ngồi xuống ghế sau, Văn Nguyện từ kính chiếu hậu nhìn anh, nói: “Anh có thể tiếp tục ăn, không sao.”

“Cảm ơn.” Anh ta lại tiếp tục ăn bánh mì, phát ra tiếng rất nhẹ, xe Văn Nguyện vào đến cửa chung cư, dừng lại ở bãi đỗ xe, anh lau lau khóe miệng, Văn Nguyện xuống xe, nói: “Cùng tôi vào trong.”

Cậu đi thẳng về phía thang máy quét thẻ, người đàn ông cũng yên lặng đuổi kịp.

Văn Nguyện ở tầng năm chung cư, cậu không thích ở nơi cao nhất, bởi vì thói quen đem mọi chuyện nghĩ đến tình huống xấu nhất, cảm thấy lỡ như tầng trệt có cháy sáu tầng dưới càng dễ được cứu viện hơn, ngay cả hàng rào bảo vệ trong nhà đều là khóa lại, xem như lối thoát hiểm.

Vào cửa, Văn Nguyện nói: “Ném quần áo trên người anh vào thùng rác đi, bên kia có phòng tắm, anh tự vệ sinh một chút.”

Nói xong, Văn Nguyện trực tiếp đi vào phòng mình, vì để đề phòng cậu còn khoá cửa lại, đi vào phòng tắm bên trong tắm rửa thay quần áo.

Lúc cậu ra ngoài anh ta còn chưa xong, trong phòng tắm vẫn truyền đến tiếng nước ào ào, Văn Nguyện mở tủ quần áo, chợt nhớ tới trong nhà mình có một bộ vẫn chưa đưa đi. Bộ quần áo đó là cậu cố tình đặt may theo yêu cầu cho Nhϊếp Phồn Tinh, vốn nghĩ ngày kết hôn sẽ đưa hắn xem như lễ vật, nhưng nếu đã quyết định huỷ hôn cùng Nhϊếp Phồn Tinh, bộ quần áo này cũng không cần nữa.

Cậu mở hộp quà ra, nhìn bên trong là quần áo tây trang được định chế tỉ mỉ, ánh mắt lạnh đi vài phần.

Nhϊếp Phồn Tinh làm người ngang ngược, chính là một tên thẳng nam độc hại, xu hướng song tính, không những chơi gái ở bên ngoài, còn chơi luôn đàn ông. Bị cậu bắt được đã không chỉ một lần, từ lần đầu tiên Văn Nguyện phát hiện về sau liền bắt đầu phản cảm cũng bất hoà với hắn, muốn cho hắn biết khó mà lui chủ động giải trừ hôn ước, nhưng lại thêm một lần bắt được hắn ở bể bơi cùng người khác hôn môi, thế nhưng hắn còn chỉ trích Văn Nguyện: “Chỉ là muốn giải quyết vấn đề sinh lý, nếu không phải em không cho anh chạm vào, anh còn có thể tìm người khác sao?”

Văn Nguyện đen mặt, có loại xúc động muốn cắt nát bộ quần áo, nhưng nghĩ lại cảm thấy thật sự không đáng, rốt cuộc bộ quần áo này cũng mười mấy vạn đó, Nhϊếp Phồn Tinh tên đê tiên, nào có quan trọng bằng tiền.

Cậu cầm bộ quần áo đi ra ngoài, gõ gõ cửa phòng vệ sinh, “Quần áo tôi đặt ở trên sô pha bên ngoài, là âu phục, ngoài bộ này ra không còn bộ nào khác.”

“Cảm ơn.”

Giọng anh ta thật sự rất êm tai, Văn Nguyện đặt quần áo xuống đi vào phòng đọc sách, một lát sau lại đi ra, không nghĩ vừa lúc đυ.ng vào anh ta từ phòng tắm ra lấy quần áo. Người đàn ông trần như nhộng, thân thể nam tính khoẻ đẹp, cân đối dị thường, cơ bắp gắn liền với cánh tay cùng đùi, mông thịt rắn chắc hơi vểnh, liếc mắt nhìn sơ cuồng dã miễn bàn.

Anh ta đang mặc quần dài hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đeo xong dây lưng, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Văn Nguyện nhướng mày: “Không có qυầи ɭóŧ cho anh mặc, tạm chắp vá một chút đi.”

Thịt ngực anh ta cũng săn chắc phồng lên, cơ bắp thành khối, trên cánh tay loằng ngoằng vết thương nhô lên như núi sông thu nhỏ, Văn Nguyện tùy tiện nhìn thoáng qua, nói: “Trên người của anh sao lại nhiều vết thương như vậy? Đánh nhau với xã hội đen?”

Anh ta lại yên lặng mặc áo sơmi vào, nói: “Không nhớ rõ.”

Văn Nguyện pha sữa cho chính mình, vừa khuấy vừa nhìn anh, phát hiện mặt đối phương sau khi tắm sạch cũng tương đối ưa nhìn, hốc mắt thâm thúy, có đôi nét như con lai, tóc có chút dài, có thể nhìn ra hơi xoăn, hơn nữa không cạo râu càng có vài phần mị lực hoang dã. Để cho Văn Nguyện kinh ngạc nhất chính là, đôi mắt anh thế mà có màu xám, nhưng một số ít người Châu Á cũng có màu mắt này, chẳng có gì lạ.

“Trong nhà không có dao cạo, nếu anh muốn cạo râu phải đến tiệm cắt tóc.”

Nam nhân cài xong cúc áo, trầm giọng nói: “Như vậy cũng rất tốt.”

Chính xác là nhìn rất được. Văn Nguyện nghĩ, so với để anh ta ở ven đường nơi che mưa chắn gió còn không có đã tốt hơn nhiều: “Mấy thứ vừa rồi ăn có no không?”

“Không.”

Văn Nguyện cười cười: “Biết dùng phòng bếp chứ?”

“Có lẽ.”

Biết thì biết, không biết thì không biết, như thế nào còn có lẽ? Văn Nguyện nói: “Trong nhà có chút nguyên liệu nấu ăn, nếu anh biết nấu thì tự làm gì đó ăn, còn không đành phải chịu đói.”

Anh ta đã đi tới bếp, mờ mịt nhìn trong chốc lát, sờ soạng bật được bếp, một hơi chiên cho mình năm quả trứng gà, Văn Nguyện nhìn ra anh ta vẫn còn định tiếp tục, nói: “Anh toàn ăn trứng gà?”

“Mấy thứ khác, tôi không biết làm như thế nào.”

“Anh ăn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”

Trong rổ chỉ còn lại có bảy quả trứng gà, muốn ăn nhiều hơn cũng không có. Anh ta đựng ra đĩa rồi lại đây, còn biết lịch sự cho chủ nhà một chút: “Cậu ăn không?”

“Tôi ăn no rồi mới về.” Văn Nguyện chỉ chỉ sữa bột bên cạnh: “Anh muốn uống thì cứ pha.”

Anh ta không khách sáo, khuấy một ly sữa cho mình, sau đó ngồi trên quầy bar, nghiêm túc mà ưu nhã dùng cơm.

Văn Nguyện nói: “Anh là kẻ lang thang ư? Mấy ngày không ăn cơm rồi?”

“Có ăn một bữa vào ba ngày trước.”

“Anh là người ở đâu?”

Lắc đầu.

“Trước kia đã làm công việc gì?”

Vẫn là lắc đầu.

“Tên gọi thì sao?”

Suy nghĩ một lúc lại lắc đầu.

“…… Không tiện nói ra sao?”

Anh ta đặt thìa xuống, lau miệng, nuốt hết đồ ăn vào mới trả lời: “Tôi không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?” Văn Nguyện kỳ quái nói: “Chẳng lẽ anh mất trí nhớ?”

Bốn mắt nhìn nhau, Văn Nguyện lại thử vài câu, xác nhận anh ta đúng thật là mất trí nhớ, nhưng lại cảm thấy anh ta có nói dối, cậu hỏi: “Sao anh bị thương cũng không nhớ rõ?”

“Tôi chỉ nhớ, sau khi tỉnh dậy trên đá ngầm ở bờ biển tôi đã bị thương, đêm đó đi lên phố, bị cục quản lý thành phố mang lên xe đưa đến nơi này.”

“……”

Văn Nguyện đã từng nghe nói, những ăn mày thần trí không rõ làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, sẽ bị cục thành phố nhân ban đêm đưa đến thành thị khác. Không ngờ chính mình nhặt về lại là người từ vùng duyên hải bị thành thị ném lại đây... Hừ, đám người kia, thật sự là hại cho người ích lợi ta.

Văn Nguyện có điểm buồn cười, lại cảm thấy anh có chút đáng thương: “Nếu nói như vậy, nhà anh hẳn là ở vùng duyên hải? Anh còn nhớ là nơi nào không?”

Anh chỉ nhớ rõ mình đi trên đường không lâu đã bị bắt lên xe, lúc ấy anh còn bị thương, thần trí không rõ, mơ mơ màng màng ở trong xe suốt một đêm đã bị đẩy xuống ở cái thành thị xa lạ này, đám kia người cũng sẽ không để ý sống chết của kẻ ăn mày lang thang.

Lại là lắc đầu.

Văn Nguyện nghĩ ngợi, nói: “Vậy kế tiếp anh có tính toán gì không?”

“Tôi muốn tìm việc làm, trước mắt cứ vậy đã.” Lang thang rốt cuộc không phải kế lâu dài, hiện tại đã là cuối thu, buổi tối thời tiết rét lạnh, có khả năng ngày nào đó sẽ bị chết đói hoặc chết cóng ở bên ngoài, hôm nay nếu không phải gặp được người hảo tâm trước mặt, có thể anh đến mặt trời của ngày mai cũng không thấy được.

Văn Nguyện gật gật đầu. Vốn dĩ cậu cảm thấy kẻ lang thang này có tay có chân vậy mà còn lưu lạc đầu đường, không đáng thương, sau lại bởi vì lời nói cử chỉ đối phương giống người có giáo dưỡng không tồi nên mới mang về, nghĩ có lẽ có lý do gì khó nói, hiện giờ nếu đã làm rõ là mất trí nhớ, như vậy đã có thể hiểu... nhưng Văn Nguyện vẫn không hoàn toàn tin tưởng.

“Anh muốn làm công việc gì?”

“Cái gì cũng được, đều có thể làm.”

Văn Nguyện cười: “Thật ra tôi đang thiếu một trợ lý, anh có thể đảm nhiệm không?”

Anh ta nhíu nhíu mày, anh cũng không biết trước kia mình đã làm việc gì, nhưng: “Hẳn là có thể.”

Văn Nguyện nghiêng đầu, cảm thấy không thể ra quyết định lơ là như vậy. Người này lai lịch không rõ, ai biết có thể có cái gì nguy hiểm hay không, mặc dù hiện tại anh ta không nguy hiểm, nhưng ai biết quá khứ bị lãng quên đó có hay không chứ, dù sao đừng liên luỵ tới mình, cậu nói: “Trước tiên anh ngủ lại ở nơi này một đêm, buổi tối ngủ sô pha đi, chuyện khác ngày mai lại nói.”

Không trực tiếp đồng ý chuyện của mình, anh ta hơi rũ mi, nhưng vẫn là nói: “Cảm ơn.”

“Hôm nay anh nói cảm ơn quá nhiều rồi.” Văn Nguyện nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy trên sơ mi trắng có chút vết máu, cậu duỗi tay vén tóc anh ra, nói: "Trên cổ anh có một vết thương, đã rách ra, để tôi đi tìm hòm thuốc.”

Anh giơ tay sờ sờ, có chút đau, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Anh ngồi ở trên sô pha, rũ lông mi. Ngón tay người hảo tâm thật mềm mại, trên người mang theo mùi hương tươi mát, trong căn phòng đều là hương vị trên người cậu.

Thịt thối bị lau đi một chút, người hảo tâm trước sau vẫn đang cau mày, cậu trước dùng cồn rửa sạch miệng vết thương, một trận đau đớn.

Văn Nguyện nghiêng đầu xem sắc mặt anh, nói: “Anh chịu đựng cũng thật giỏi, miệng vết thương hơi sâu, ngày mai tốt nhất đi bệnh viện xem một chút.”

“Không sao.” Anh đã chết lặng. Chỉ là... Người trước mặt cho anh một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

“Có vẻ không giống như là vết dao.” Văn Nguyện nhìn, nói: “Thời điểm tôi ở nước ngoài đi làʍ t̠ìиɦ nguyện ở khu chiến tranh, từng băng bó một ít vết thương, nhưng cũng không giỏi lắm, tùy tiện băng lại thôi.”

“Được.”

Thuốc mỡ mát lạnh bị ngón tay mềm mại bôi lên, Văn Nguyện nói: “Hôm nay tôi làm một việc thiện, về sau nếu anh phát đạt, nhớ phải báo đáp đó.”

“Ừm.”

Văn Nguyện băng bó lại cổ cho anh như quấn khăn choàng, nói: “Anh cũng là mạng lớn, vết thương này nếu như đυ.ng tới động mạch anh đã ngỏm rồi."