Gia đình Văn gia mỗi tuần sẽ tụ họp một lần, bởi vì quy định cứng nhắc của ông nội, đám con cháu đều sẽ đúng giờ có mặt.
Văn gia rất lớn, chí ít ở Lộng thành hiện tại rất khó tìm thấy nơi ở lớn như thế, nguyên nhân chủ yếu cũng do nhân khẩu nhiều, Văn gia có ba người con trai hai cô con gái, ba con trai còn có con trai con gái, ngẫm nghĩ một nhà nhiều người, dù sao cũng phải có đủ chỗ ở. Ông nội Văn vẫn chưa đi xuống, nhưng trên bàn tiệc dài đã ngồi không ít người, thời gian dần qua cũng gần đông đủ, lúc này chú hai là Văn Đắc Vinh, nói: "Văn Nguyện còn chưa tới sao?"
Văn Nguyện trước đó mới du học trở về, nguyên nhân lại là lên tiếp quản xí nghiệp Thành An, đã trở thành sự tồn tại như cái gai trong mắt của nhà họ Văn. Nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác, lúc ấy ông nội Văn đã nói cạnh tranh công bằng, kết quả Văn Nguyện là người chiến thắng.
"Biết làm sao được." Cô ba đáp: "Ai bảo cha mẹ người ta đi sớm, được nuôi dưỡng dưới gối ông nội, đương nhiên so với những đứa cháu khác có nhiều đặc quyền hơn."
Cô tư mỉm cười không nói, như hưởng ứng lời nói của chồng mình. Chú năm thấy thế bảo: "Vậy lát Văn Nguyện tới, nên bàn về chuyện hôn sự chứ nhỉ?"
Cha Văn Nguyện vốn là con trai cả trong nhà, ông ấy hữu dũng lại hữu mưu, đến lúc tuổi già mới có con, ai ngờ số mệnh không tốt, một lần đi xa ngoài ý muốn bỏ mạng nơi tha hương, để lại Văn Nguyện đáng thương chỉ mới là một đứa nhóc mười mấy tuổi, ông nội thấy thế đã tự tay nuôi dưỡng cậu lớn lên.
Nói đến hôn sự của cậu, mấy người trẻ tuổi đột nhiên cười ha hả, các trưởng bối cũng đưa mắt nhìn sang, một nam sinh hai mươi tuổi lên tiếng: "Nghe nói cậu ta sắp đá Nhϊếp Phồn Tinh rồi."
"Không phải bọn họ sắp kết hôn sao? Giờ lại xảy ra chuyện nữa?"
"Hình như là bắt gian tại bể bơi, em đoán chừng hôn sự này lại không xong." Một thanh niên giống y như đúc nam sinh kia cũng đáp: "Một đứa có giới tính thứ ba như nó, còn không biết nhường nhịn người khác một chút."
Nữ sinh bên cạnh đưa đôi mắt nhìn qua: "Nhϊếp Phồn Tinh còn không phải là lựa chọn tốt nhất sao, cậu ta sao lại không rõ, giới tính thứ ba tìm được nam nhân phù hợp như thế cũng không tệ rồi, thế mà còn chọn lần chọn lựa."
Giới tính thứ ba xuất hiện tại xã hội này từ trăm năm trước, trong một vụ nổ lớn gây đột biến gien mà lưu truyền tới nay, mặc dù thân thể đặc thù không khác gì nam nhân, nhưng lại có thể sinh con, số lượng đã biết trên toàn cầu không nhiều, có vài người thậm chí còn không biết mình thật ra có giới tính thứ ba.
Mặc dù như thế, nhưng pháp chế quốc gia cũng theo chuyên môn mà lập pháp vì bọn họ, cũng xây nhà vệ sinh công cộng tại các thành thị.
Lại một thiếu nữ nữa ngáp một cái bảo: "Còn không phải ỷ vào mình sinh ra ở Văn gia, nó mà ở gia đình khác, em thật muốn nhìn xem về sau nó có thể lựa chọn ra cái dạng gì.
"Dù sao người như Nhϊếp Phồn Tinh cũng khó tìm......"
Văn Đắc Xương cùng Văn Đắc Vinh liếc nhau một cái, cảm thấy đều có chút không vui. Văn Nguyện mặc dù là giới tính thứ ba, nhưng người muốn kết hôn cùng cậu lại không ít, đương nhiên vẫn là bởi vì dáng dấp cậu thực sự quá đẹp mắt, mấy năm qua bọn họ đã giúp cậu chọn lựa, nhưng bởi vì Văn Nguyện đang ở nước ngoài, cho nên không lâu sau đó đều chia tay, Nhϊếp Phồn Tinh là người được định ra vào nửa năm trước khi Văn Nguyện trở về nước.
Văn Nguyện vốn theo đuổi âm nhạc, còn đang học bổ túc tại học viện Curtis, ban đầu giống như người hoàn toàn không hứng thú với gia sản. Nhưng mấy năm trước không biết tại ngọn gió nào, đột nhiên muốn đổi ngành sang học tài chính quản lý, ở nước ngoài làm mấy năm, sau đó trở về bộc lộ hết tài năng ở công ty, lập tức bò lên trên đầu tất cả mọi người khiến người ta phải ngạt thở.
Mà ông nội Nhϊếp sự nghiệp cũng lớn, trên thường trường có thể trợ giúp Văn gia không ít, là đối tượng thông gia vô cùng tốt. Thật tình bọn họ nghĩ, nếu Văn Nguyện kết hôn, quyền quản lý xí nghiệp Thành An sẽ thuộc về bọn họ, bây giờ chẳng qua là để cậu "thay mặt quản lý" mà thôi, nhưng bây giờ cậu ta lại muốn đá Nhϊếp Phồn Tinh? Vậy bao giờ họ mới có thể lấy lại vị trí tổng giám đốc?
Trên lầu một người thân hình gầy gò đi xuống, có thể là ông nội vẫn không thấy bóng dáng Văn Nguyện, có tiểu bối được mẹ khuyến khích liền bất mãn nói: "Anh ta rốt cuộc là có đến hay không? Là đại thiếu gia của Văn gia thì được tùy hứng hay sao!!"
Vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của quản gia: "Là xe của A Nguyện."
Bên ngoài hiện tại đang là mưa lớn, bầu trời đen nghịt không nhìn rõ bất cứ thứ gì, một chiếc xe màu đen lao vụt vào với hai bóng đèn lớn phía trước, chậm rãi lái vào trong, dừng ở bên ngoài nhà xe. Thanh niên đi xuống, bước qua bậc thang đi vào nhà ăn: "Thật có lỗi, con vừa mới lên làm tổng giám đốc công việc thật sự quá nhiều, cho nên không cẩn thận đã đến trễ rồi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người khác nhau trên bàn đều hiện lên ghen ghét. Chuyện nó lên làm tổng giám đốc quá nhiều việc, không khoe khoang ra thì sẽ chết à?
Ông nội xưa nay yêu thương Văn Nguyện mồ côi cha mẹ, cười tủm tỉm vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Văn Nguyện cũng thong dong đến ngồi xuống.
Thím hai bảo: "Thím nghe nói, con muốn chia tay với Nhϊếp Phồn Tinh?"
Văn Nguyện giương mắt nhìn, đáy mắt che giấu trào phúng: "A, đúng vậy, con là muốn giải trừ hôn ước với hắn."
"Con cũng sắp sửa hai mươi chín, những năm qua con xem đã mấy mối đàm phán không thành? Nhϊếp gia đối với con mà nói đã là trèo cao, làm sao con còn không hài lòng?"
Sau khi ông nội nghe xong cũng nói: "Đúng vậy Nguyện Nguyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có tình cảm, không thích hợp."
"Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng mà." Ông nội nhẹ nhàng nói: "Không phải nó đối với con rất tốt sao?"
Văn Nguyện suy tư một hồi, nói: "Cũng bình thường thôi."
Nghe ông nội thở dài, Văn Nguyện trước kia là đứa trẻ ngoan hiền, nhưng từ lúc không được chơi âm nhạc đến nay, cách làm việc đột nhiên quái đản độc đoán, thân là một người có giới tính thứ ba, vậy mà bắt đầu ngấp nghé quyền kế thừa trong nhà.
"Con thật là, tâm quá lớn, quá cao."
Văn Nguyện cười nhạt một tiếng, tự gắp đồ ăn cho mình, nói: "Chuyện của con, ông cũng đừng quan tâm nữa."
Cậu luôn cảm thấy không biết ông nội có thật sự là thấy lo cho mình, đơn giản mà nói, ông ấy không hiểu rõ chính mình muốn cái gì. Năm đó khi cậu nói ghi danh vào học viện âm nhạc, ông lão liền vui vẻ mừng rỡ, nhưng về sau khi cậu đổi sang học tài chính, ông ấy liền đầy mặt không vui. Càng lớn lên cậu càng hiểu ra, ông nội cho cậu nhiều tình yêu thương là để xây dựng một đứa trẻ ngoan chỉ biết yên lặng không tranh không đoạt.
Buồn cười nhất chính là những thứ cậu có hiện tại đều là chính mình dựa vào năng lực đạt được, nhưng đám người trước mắt này vẫn luôn cảm thấy là do ông lão thiên vị cậu.
Nếu ông ấy thật sự thiên vị mình, vậy hẳn là nên đem tất cả tài sản trên danh nghĩa trả lại cho cậu!
Bởi vì toàn bộ gia nghiệp Văn gia, đều do cha cậu một tay gây dựng nên! Ông nội ỷ mình là trưởng bối, cưỡng ép đem gia sản của cha cậu xé nhỏ phân phát cho những đứa con khác trong nhà, cha con xảy ra tranh cãi lớn, mới dẫn đến cha mẹ của cậu xuất ngoại để giải sầu, ngoài ý muốn bỏ mình nơi đất khách.
Nếu như không phải vô tình biết được những chuyện này, không chừng Văn Nguyện vẫn còn tiếp tục ở nước ngoài lấy việc đàn hát học âm nhạc mà sống.
Văn Nguyện thậm chí cảm thấy, ông nội thương mình, là trộn lẫn với sự áy náy đối với con trai cả.
"Nhưng con cũng nên kết hôn rồi." Nghe ông nội nói: "Không bằng hai ngày nữa, để Nhϊếp Phồn Tinh tới đây, ta sẽ nói chuyện lại với nó."
Ông cũng hi vọng Văn Nguyện có thể nhanh chóng kết hôn, bằng không việc cậu làm hiện tại chỉ sợ sẽ khiến gia đình không yên, có một tên phản nghịch muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình như con cả đã đành, Văn Nguyện cũng không thể học theo cha nó.
Văn Nguyện thuận miệng nói: "Con không thích hắn."
"Anh cũng quá đa tâm." Em họ con chú hai lại nói: "Anh không thích người ta thì ban đầu đừng đính hôn! Chẳng lẽ muốn lợi dụng hắn để lên chức tổng giám đốc Thành An? Hiện tại anh làm được rồi, cho nên không cần hắn nữa."
Em họ thứ tư là Lưu Tinh, đáp: "Văn Ân chớ có nói hươu nói vượn, anh họ khẳng định không phải là người như thế!"
"Văn Nguyện còn chưa biết sao?" Cô ba cũng nói: "Bên Nhϊếp gia hôm qua có người nói với cô, muốn tháng này hai đứa sẽ kết hôn, hôm nay đột nhiên con nói muốn chia tay người ta, coi có thích hợp không?"
"Nhϊếp Phồn Tinh cũng không buông tay dễ dàng như vậy, con chớ có chọc giận hắn, ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta."
Trên bàn ngươi một lời ta một câu rôm rả, ông nội Văn chỉ yên lặng nghe, Văn Nguyện mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Mãi cho đến khi bọn họ bàn bạc được một lúc, mới nghe thấy ông lão mở miệng: "Hôn ước với Nhϊếp gia, thật sự không thể tuỳ tiện huỷ bỏ, con cho ta một lý do đáng tin cậy mới được."
"Lý do chính là hắn nɠɵạı ŧìиɧ."
Lão nhân nhíu mày, thím hai Tử Kỷ Quyên nói: "Chỉ cần chưa sinh con, đàn ông ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài không phải rất bình thường hay sao?"
Cô tư liếc sang một chút, giống như cười mà không cười rủ mắt xuống.
Mấy cô cháu gái tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới Nhϊếp Phồn Tinh tương lai là chồng của Văn Nguyện, liền cảm thấy nɠɵạı ŧìиɧ cũng không có gì lớn, ai bảo Văn Nguyện tính tình kém như vậy? Cả đám cứ thế im miệng không nói, Lưu Tinh bị mẹ của mình nhìn thoáng qua, rầu rĩ không dám lên tiếng.
Văn Nguyện cũng lười tranh cãi cùng bọn họ, cơm nước xong xuôi liền đứng dậy rời đi: "Hôm nay con không ở nhà được rồi, phải về công ty, công viêc thật sự quá nhiều."
Con trai lớn của chú hai, Văn Khang cười giả tạo: "Cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ sợ bị kéo xuống?"
Văn Nguyện cong môi: "Còn không phải sao, dù sao anh họ đây so với tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, thế nhưng chỉ kém một chút nữa đã thắng được tôi rồi."
Cậu nhấn mạnh hai cụm từ "kinh nghiệm nhiều hơn" cùng "kém một chút", sắc mặt Văn Khang biến đổi, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Dù cho không muốn thừa nhận, việc Văn Nguyện từ giới âm nhạc chuyển sang giới kinh doanh chẳng qua chỉ mấy năm, vỗn dĩ khi Văn Nguyện đưa ra khiêu chiến hắn còn cảm thấy đối phương không biết tự lượng sức mình. Lần đầu bọn họ cược xem ai có thể lấy được bản quyền trò chơi nước ngoài nào đó, Văn Nguyện thắng, hắn cho rằng mình thua là do ngoại ngữ không tốt bằng Văn Nguyện, kiên quyết yêu cầu so tài một lần nữa, kết quả lần thứ hai cược kéo đơn đặt hàng, vẫn là Văn Nguyện thắng, tên này từ lúc không chơi âm nhạc mặt mày liền trở nên đáng ghét.
Văn Nguyện lễ phép tạm biệt ông nội, sau đó tự mình lái xe rời đi.
Xe cậu lái ra khỏi đó, trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, Lưu Tinh nhỏ giọng nói: "Anh họ của mình là thiên tài sao?"
Đổi lấy Văn Ân trào phúng: "Thiên tài cái gì? Khẳng định anh ta lại dùng quỷ kế, không chừng là cùng đối tác...... Nói như thế nào nhỉ."
Lúc đầu cô ta muốn nói không chừng Văn Nguyện là ngủ cùng đối tác, nhưng bởi vì ông nội còn ở đây nên không dám.
Văn Nguyện vừa lên xe sắc mặt đã lạnh xuống. Cha cậu đã qua đời hơn mười năm trước, hơn mười năm nay sản nghiệp ông khổ sở gây dựng bị đám quỷ hút máu này chia cắt, mà ông nội Văn vẫn cứ dung túng, chưa từng nói đến chuyện công ty này là một tay cha cậu sáng lập, bỏ mặc cậu đi học âm nhạc, trông cậy vào ngày sau cậu có thể ngoan ngoãn làm công cụ liên hôn.
Có thể làm cậu sẽ làm.
Văn Nguyện muốn tất thảy mọi thứ thuộc về cha cậu, cậu đều sẽ cướp về!
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Nhϊếp Phồn Tinh nhắn tin đến: "Anh sẽ không đồng ý hủy bỏ hôn ước. Em bây giờ vừa mới ngồi lên chức tổng giám đốc, nếu như không có anh, xem em có thể ngồi bao lâu? Văn Nguyện, em cần anh."
Văn Nguyện cười lạnh một tiếng, ném di động qua một bên.
Văn gia hi vọng cậu cùng Nhϊếp Phồn Tinh ở bên nhau, vừa ra mắt không đến một tuần ông nội đã ra mặt hẹn đính hôn, ban đầu Văn Nguyện cảm thấy Nhϊếp Phồn Tinh tuấn tú lịch sự đối với mình lại tốt, còn có thể giúp đỡ cậu trên thương trường, có thể trở thành đối tượng kết giao, nhưng sau khi đính hôn cậu mới hiểu được, người đàn ông như Nhϊếp Phồn Tinh không phải là người cậu có thể quản được. Văn Nguyện mặc dù cần trợ lực, nhưng cậu cũng không muốn sống cùng một tên cặn bã không quản được nửa thân dưới.
Nghĩ đến phải cùng dạng người này kết hôn, Văn Nguyện đã cảm thấy buồn nôn.
Không nhận được hồi âm, sắc mặt Nhϊếp Phồn Tinh trầm xuống.
"Ỷ sủng sinh kiêu." Hắn cười lạnh, thấp giọng đánh giá.
Sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ vịn cành bẻ xuống nhánh mai cao ngạo này, khiến cậu nằm dưới người mình uyển chuyển cầu hoan, không phải là hắn thì không thể là ai khác.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, trợ lý Nguyên Gia đi tới, xích lại gần tai hắn nói nhỏ. Nhϊếp Phồn Tinh nhíu mày: "Ông nội Văn? Tìm tôi làm gì?"
Nguyên Gia đáp: "Đoán chừng là muốn giao cậu chủ Nguyện cho ngài, nhà họ Văn cũng không dám tuỳ tiện đắc tội Nhϊếp gia chúng ta."
Nhϊếp Phồn Tinh cười ha ha, nheo mắt lại: "Ông lão thật đúng là hiểu rõ đại nghĩa."
Nguyên gia nói: "Tôi nghĩ bây giờ tình hình Thành An cũng còn chưa tốt, bên người cậu Nguyện quần ma loạn vũ, coi như cậu ấy có ngồi lên vị trí kia đi nữa, cũng không có khả năng ổn định ngay, khẳng định không thể rời khỏi ngài."
"Hiện tại vẫn còn bướng bỉnh lắm." Nhϊếp Phồn Tinh thở dài, nhìn khuôn mặt tinh xảo trên màn hình điện thoại, nói: "Nhưng cũng không vội, có ông lão hỗ trợ, em ấy sớm muộn cũng là của tôi."
Nguyên Gia vui vẻ nói: "Chờ Thành An tới tay, Nhϊếp gia chính là đầu rồng của Lộng thành."
Nhϊếp Phồn Tinh cười không nói, con ngươi lại lóe lên dã tâm.
Văn Nguyện hắt hơi một cái, đưa tay chỉnh điều hoà cao lên, chỉ vừa rủ mắt xuống nâng lên, phía trước đầu xe đột nhiên có một người xông tới.
Bên trong cơn mưa to truyền ra một tiếng thắng xe chói tai...
Người đàn ông ngã vào trên kính xe, trong bóng tối cách cửa sổ xe một ánh mắt trong thoáng chốc nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó chậm rãi mất hết sức lực tuột xuống.