Nhặt Được Chàng Trai Lạ

Chương 3: "Cậu ấy không phải là người anh có thể trèo cao."

Văn Nguyện băng bó xong rồi, đùa dai cột một cái nơ bướm bên trên, “Trước mắt cứ như vậy đi, ngày mai đưa anh đến bệnh viện xem thử.”

Còn phải nhờ bác sĩ xác nhận lại, anh ta có mất trí nhớ thật hay không, như thế nào cảm thấy cái từ "mất trí nhớ" này giả giả sao đó?

Văn Nguyện ôm cho anh một bộ chăn đặt ở ghế sô pha, sau đó về phòng nghỉ ngơi, lại một lần nữa khóa trái cửa phòng, cũng đem gậy điện trong nhà cùng điện thoại đặt ở đầu giường.

Cậu tuy rằng có lòng làm việc thiện, nhưng cũng không muốn đem quyên góp chính mình, người đàn ông này vừa nhìn đã biết đánh không lại, lỡ như anh ra nổi lên ác ý thì làm sao bây giờ? Vẫn là nên đề phòng chút.

Trước kia Văn Nguyện rất dễ vào giấc, nhưng nay tuổi cũng lớn hơn nên có chút khó ngủ. Lăn qua lộn lại trong chốc lát, mới ngủ thật say.

Mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm thấy có người xông vào phòng, trèo lên giường đè lên người cậu , râu ria cọ mạnh lên gương mặt cậu, làm cậu thở không nổi.

Giãy giụa bừng tỉnh, mới phát hiện ra chỉ là ác mộng.

Cậu thở phào một hơi, đem gậy điện đè ở trước ngực bỏ qua một bên, mở cửa phòng.

Ngoài phòng thoảng một mùi hương gạo trắng nấu cháo, nhưng không phải cậu đã không cho dì giúp việc tới làm bữa sáng sao? Văn Nguyện vò tóc đi ra ngoài, liếc mắt một cái thấy được người đàn ông đang mặc bộ quần áo định chế kia, còn tưởng rằng là Nhϊếp Phồn Tinh.

Cậu đi đến, nói: “Anh làm cái gì?”

“Ớt xanh thịt băm, cháo trắng.”

Văn Nguyện nói: “Không phải anh không biết làm cơm sao?”

Người đàn ông chỉ chỉ bình trí năng bên cạnh: “Trong này có sách dạy nấu ăn.”

Văn Nguyện ngày thường rất ít khi ăn cơm ở nhà, trong phòng bếp có trang bị trí thông minh nhân tạo cũng chưa từng dùng, nhìn đến bên trên còn hiện ra chữ, có chút ngạc nhiên: “Nhà tôi còn có thứ này?”

Cậu hứng thú dạt dào nghiên cứu trong chốc lát, mới ở trong tầm mắt anh ta đang xem mình như kẻ ngốc mà ngồi vào bàn ăn.

Hương vị điểm tâm không phải tuyệt hảo, nhưng cũng coi như dễ nuốt, ít nhất so với Văn Nguyện tự mình làm ăn ngon hơn. Cậu với tư cách tài nấu ăn hố đen, dù làm món ăn gì cũng chưa từng có cảm giác thành tựu, trừ bỏ cà ri rưới cơm trắng hoặc là cà ri cơm chiên, bởi vì cà ri vốn đã ăn ngon.

Ăn no xong, Văn Nguyện đi thay quần áo, một lần nữa bước ra thần thái đã sáng láng, xinh đẹp đến sắc sảo, trên mặt tràn đầy thịnh khí mê người: “Đi thôi, tôi tiện đường đưa anh đến bệnh viện.”

Cậu mới vừa ngồi trên ghế tổng giám đốc không bao lâu, ngàn vạn không thể đến trễ, tránh bị phó tổng bắt được bím tóc.

Tiện đường rút ở bên cạnh ra một vạn, Văn Nguyện đưa cho người đàn ông trong xe: “Nhiêu đây cũng đủ làm kiểm tra toàn thân rồi, ngoại thương cũng khám thử một chút.”

“Không có chứng nhận thân phận, có thể đăng ký sao?”

Văn Nguyện còn chưa có nghĩ tới vấn đề này, nhưng giải quyết rất nhanh: “Tôi gọi điện cho bạn, tới rồi liên hệ cậu ấy giúp anh.”

Cậu dứt lời, liền gọi cho Kỳ Tân Á, đối phương là bạn từ nhỏ, quan hệ của cả hai rất tốt.

“Nguyện Nguyện?” Kỳ Tân Á có chút giật mình: “Sao lại thế này, cậu bị bệnh sao?”

“Không bệnh không thể tìm cậu à?”

“Cậu không bệnh sẽ không tìm tôi đâu.” Kỳ Tân Á rầm rì: “Dù sao không phải cậu bị bệnh chính là bạn cậu bị bệnh, nếu không một người bận rộn như cậu sao lại gọi điện cho tôi?”

“Là một người bạn của tôi bị bệnh, anh ta không mang theo giấy tờ tuỳ thân, nhờ cậu hỗ trợ làm kiểm tra chui.”

“Quả nhiên là như thế, cậu đưa lại đây đi, tôi ở cửa bệnh viện chờ.”

Tới nơi, Kỳ Tân Á còn đang ăn bánh rán giò cháo quẩy, liếc mắt một cái nhìn thấy cậu dẫn theo một người đàn ông đang đến gần, lắp bắp kinh hãi: “Đây là đàn ông mới của cậu? Râu ria kì quái quá đi.”

“Đừng nói hươu nói vượn.” Văn Nguyện nói: “Anh ấy là người thất lạc tôi giúp đỡ hôm qua, bảo mình mất trí nhớ, cậu kiểm tra cụ thể giùm tôi, trong tay anh ấy có tiền, tôi còn có việc, giữa trưa lại tới.”

“Được! Giao cho tôi.” Kỳ Tân Á nói xong, lại hai ba bước đi tới nắm lấy cậu: “Nguyện Nguyện, mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, cậu có thể đến không?”

“Đương nhiên rồi, cậu muốn quà gì nào?”

Kỳ Tân Á mím môi cười: “Biết ngay cậu hào phóng, mua cho tôi lọ nước hoa đi, hãng MEOW vừa đưa ra thị trường đó.”

MEOW là nhãn hiệu xa xỉ trứ danh, một lọ 15ML đã hơn một vạn, bản giới hạn vừa cho ra thị trường Văn Nguyện cũng có nghe nói, hình như gần ba vạn, cậu gật gật đầu, hào phóng nói: “Được, mua cho cậu.”

Kỳ Tân Á cao hứng ôm cậu một chút, hôn bẹp một ngụm lên mặt cậu: “Yêu Nguyện Nguyện nhất!”

Tên này tuy rằng không phải giới tính thứ ba, nhưng lại là gay, Văn Nguyện ghét bỏ lau lau mặt, nói: “Cậu làm tốt công việc không thể thiếu phần thưởng, đi thôi Pikachu!”

Rời khỏi bệnh viện vừa đến công ty, Văn Khang liền xuất hiện trước mặt, âm dương quái khí: “Mới lên làm tổng tài không mấy ngày, đã bắt đầu đi làm không giờ giấc?”

“Ông thì không lên làm tổng giám đốc, không lẽ được đến muộn sao?” Văn Nguyện ngạc nhiên nói: “Bao cỏ còn có thể có đặc quyền, như thế nào người có tài như tôi ngược lại phải theo khuôn phép cũ?”

“Ai đến muộn?!” Văn Khang dậm chân: “Cậu đừng có nói hươu nói vượn!” Còn dám khen chính mình có tài? Không biết xấu hổ!

“A, vậy thì cần tìm ghi chép điều tra một chút không?”

Văn Khang đen mặt. Đúng là trước kia hắn thường xuyên đến trễ bỏ bê công việc, bởi vì là xí nghiệp của gia tộc, hắn lại là đại tổng tài, dĩ nhiên không ai dám nói, muốn điều tra, phỏng chừng hơn phân nửa bỏ bê công việc ghi chép.

Hắn tranh tranh không lại Văn Nguyện, mắng cũng mắng không được cậu, đành cười lạnh nói: “Tôi thật ra muốn nhìn xem, nhanh mồm dẻo miệng như cậu có thể đắc ý được bao lâu!”

Văn Nguyện cười rất ngọt: “Tôi đắc ý cũng là nhờ phúc của anh họ…… À không, là ngu xuẩn.”

Thành An năm đó là đầu tư làm giàu, đồng tiền đầu tiên nói đến cũng là kỳ tích, vốn dĩ muốn buôn trà, cho nên đem tài sản tích cóp mua được một núi trà, kết quả bị lừa, ngọn núi này kỳ thật cái gì cũng không có, sau mới phát hiện nguyên lai dưới chân núi có một mỏ quặng.

Văn Đắc Húc là người cần cù và thật thà, một đêm phất nhanh về sau cũng không không đường hoàng, như vậy mở đầu tư công ty, ông ấy hoả nhãn kim tinh, đầu tư chỗ nào chỗ đó phát tài, về sau lại dần bắt đầu làm thương hiệu trang phục cho chính mình, cùng lúc làm bên mảng vật liệu xây dựng, trước khi chết lại xây dựng một công ty khoa học kỹ thuật. Sự thật chứng minh, mấy ngành sản xuất ông lựa chọn đều có tầm nhìn xa phi thường.

Nhưng từ khi ông qua đời, lời nói của mọi người trong nhà 1dần dần thay đổi, tất cả đều truyền miệng câu chuyện này với nhân vật chính là Văn Hữu Anh, cũng chính là Văn lão thái gia.

Văn Nguyện trước kia học âm nhạc không chú ý sự tình, sau này tới công ty ngẫu nhiên nghe một ông lão công nhân nói mới cảm thấy phẫn nộ, cha ruột lại chiếm cơ nghiệp của con cả, còn phân chia cho các người con khác, này là chuyện gì chứ?!

Thời điểm ba cậu mất tuy rằng Văn Nguyện chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng trí nhớ đã có, rõ ràng biết khi còn nhỏ nhà mình là ba tầng lầu, trong đó có ông bà cha mẹ còn có chính mình, sau lại luôn có thân thích đến thăm hỏi, nhưng ba cậu luôn không chịu gặp, mãi đến khi cha mẹ cậu qua đời, cậu chịu đả kích nặng nề, sau khi tiếp nhận trị liệu tâm lý một thời gian, quên rất nhiều chuyện trước đó. Bị ông nội nuôi nấng sau đó an an tĩnh tĩnh bắt đầu học âm nhạc.

Được những người đó nói làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại nhớ đến những thân thích đến nhà cùng chuyện cũ, Văn Nguyện mới dần dần lấy lại tinh thần.

Cậu nhớ lại lần ba cùng ông nội tranh cãi kịch liệt nhất là ở phòng khách.

“Con có nhiều tiền như vậy, chỉ cho anh em mình một chút, con nói xem lương tâm có cắn rứt hay không?”

“Tiền của con là con tự mình kiếm ra, ba cũng không phải không biết bọn họ lúc trước đã đuổi con ra khỏi nhà như thế nào.”

“Đuổi con ra ngoài là bởi vì con lúc đó còn độc thân! Hai anh em con đều cưới vợ có con, bọn họ cần có phòng ở.”

“Là bởi vì con là người độc thân, hay là bởi vì bọn họ muốn chiếm căn hộ ba cho con kia?”

Văn Hữu Anh khí dùng con dấu hắn: “Tôi nuôi anh lớn đến như vậy, đây là báo ân sao!”

“Con mở cho bọn họ mỗi người một cửa hàng, cho một người hai trăm vạn, ba còn muốn thế nào?”

“Các anh là anh em, anh em nên có phúc cùng hưởng, phải chia đều!”

……

Văn Nguyện ném đi kí ức trong đầu mình, lòng tham không đủ rắn nuốt voi, dù cậu có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng được, những kí ức năm đó bị cậu lãng quên chính là thứ vừa nhìn thấy mà giật mình, khiến cho ông lão mà cậu yêu thương trong giây lát trở thành mặt mày đáng ghét.

Dù cho như thế nào, thứ thuộc về ba mẹ cậu, thuộc về chính mình, cậu tuyệt đối sẽ không giao cho những người này. Nếu không phải bọn họ, cha mẹ cậu sao lại rời nhà đi xa? Sao lại chết tha hương xứ người?

Đám sâu mọt này.

Năm đó ba cậu tạo dựng gia nghiệp này, mười năm sau vẫn luôn không xây dựng thêm được gì, cơ nghiệp không tăng còn giảm, khoảng thời gian trước lại đóng cửa hai cửa hàng, công ty khoa học kỹ thuật mấy năm nay làm một ít trò chơi, các hạng mục cũng đều không lên được mặt bàn.

Vội xong công việc buổi sáng, Văn Nguyện nhìn thoáng qua di động, Kỳ Tân Á đã gửi tin WeChat.

Tân Á: Chứng mất trí nhớ phân ly, đúng là bởi vì ngoại thương làm ra, khả năng não tụ máu bầm.

Tân Á: Thân thể thật ra rất khỏe mạnh, so với cậu khẳng định khỏe hơn nhiều, trên người anh ta toàn là da thịt bị thương, chỗ cổ miệng vết thương khá sâu, phải may mấy mũi, khoảng nửa tháng sẽ tốt lên, nói thật thì anh ta không bị thương đến động mạch cũng là mạng lớn.

Tân Á: Nhìn thân thể cũng rất được nha, tôi quyết định dẫn anh ta đến tiệm cắt tóc cạo râu.

Tân Á: A a a a a a a a a a

Tân Á: Nguyện Nguyện!! Cậu nhặt về vật quý hiếm thấy gì đây!! Anh ta cắt quả đầu cạo cái rau quả thực đẹp trai chết người! Tôi muốn ngủ với anh ta!!

Tân Á: [ hình ảnh ]

Tân Á: Nếu tôi có thể ngủ anh ta, tôi sẽ không bao giờ ghen ghét việc cậu có Nhϊếp Phồn Tinh nữa! Anh ấy so với Nhϊếp Phồn Tinh còn đẹp trai hơn!

Trong tấm ảnh người này mày kiếm mắt lãng, con ngươi màu xám lộ ra lãnh đạm cùng xa cách, một gương mặt tuấn mỹ đến không thể bắt bẻ, ngũ quan thâm thúy mà lập thể, môi nhìn qua đã gợi cảm khép không được chân.

Văn Nguyện hồi âm: “Hiện tại anh ấy đang ở chỗ cậu?”

Kỳ Tân Á trả lời rất nhanh: “Chính xác! Tôi đang chuẩn bị dẫn anh ta đi thuê phòng nè!”

Văn Nguyện: “Cậu tỉnh lại đi! Anh ta mất trí nhớ, biết đâu trong nhà còn có vợ con?”

Tân Á: “Dù sao anh ta cũng là kẻ lang thang, ngủ một lần sướиɠ một lần, huống chi tôi lại không phải giới tính thứ ba, sẽ không mang thai, có vợ con hay chưa cùng tôi có quan hệ gì?”

Văn Nguyện: “……” Vậy mà nghĩ rất thoáng.

Cậu vốn đang muốn đón người trở về, nếu Kỳ Tân Á muốn ôm cái cục diện rối rắm này, vậy tùy cậu ta đi.

Kỳ Tân Á tiến đến bên người đàn ông, anh ấy không được tự nhiên lui về phía sau, cậu nháy mắt nói: “Anh trai, em giúp anh đặt tên nhé?”

“Cảm ơn, không……”

“Không cần khách khí không cần khách khí.” Kỳ Tân Á nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Kêu anh là thần tiên được không?”

Nam nhân không nói gì, thấp giọng hỏi: “Người tốt bụng kia khi nào thì lại đây?”

Nam nhân này gương mặt đẹp trai, thanh âm cũng gợi cảm dễ nghe, Kỳ Tân Á thần hồn điên đảo: “Người tốt bụng? Anh nói Nguyện Nguyện sao? Cậu ấy là tổng giám của công ty Thành An, rất bận.”

Người đàn ông mím môi, lông mi mảnh dài làm Kỳ Tân Á muốn ở trên đó chơi đánh đu!

“Anh trai à, chúng ta đi ăn cơm trưa đi? Được không? Ăn xong rồi đi ngủ?”

Người đàn ông lại trốn xa một chút: “Tôi chờ người tốt bụng cùng nhau ăn.”

“Đã nói cậu ta rất bận mà.” Kỳ Tân Á dẩu miệng, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Không phải anh đối với Nguyện Nguyện nhất kiến chung tình chứ?”

“……” Người đàn ông nói: “Tôi phải trả tiền cho cậu ấy.”

Tiền làm kiểm tra thân thể còn dư lại rất nhiều, đều là của Văn Nguyện.

“À.” Kỳ Tân Á không tin, nếu người này là đàn ông của Nguyện Nguyện, cậu khẳng định là không thể cạy góc tường, bất quá vẫn là làm hết phận sự nhắc nhở: “Không phải nhất kiến chung tình thì tốt, tâm Nguyện Nguyện rất cao, hơn nữa yêu cầu cũng rất cao, đàn ông thích cậu ấy cần phải toàn tâm toàn ý, còn người cậu ấy theo đuổi... Ờm, anh xem bên kia công ty ô tô Thịnh Hồng thấy không? Người nhà kia từng theo đuổi cậu ấy, cậu ấy cũng chưa từng để ý, nói qua toàn là mấy người giá trị hơn một tỉ, huống chi cậu ấy đã đính hôn, lầu cao nhất bên kia thấy không? Đó là Nhϊếp thị, tập đoàn lớn nhất Lộng Thành, vị hôn phu của cậu ấy chính là thiếu đổng sự của Nhϊếp thị, không phải anh trèo cao thì tốt rồi.”

Đính hôn...?

Người đàn ông ngẩn người.

Kỳ Tân Á nói: “Như vậy đi, tôi gọi Nguyện Nguyện tới, xem cậu ấy có thời gian không.”

Kỳ Tân Á đi gọi điện thoại cho Văn Nguyện, người đàn ông nắm chặt mớ tiền mặt, khẽ nhíu mày.

Văn phòng Văn Nguyện lúc này có một vị khách không mời mà đến, Nguyên Gia săn sóc vô cùng mang đồ ăn đến bày ra trên bàn, đối với Văn Nguyện thờ ơ lạnh nhạt, hơi mỉm cười: “Nhϊếp tổng tự tay xuống bếp làm cơm trưa tình yêu cho ngài, Nguyện thiếu gia không nếm thử sao?”

Văn Nguyện cười lạnh, đang muốn châm chọc, đột nhiên nhận được điện thoại bạn tốt: “Alo?”

“Cậu ăn cơm không? Bên này Thần Tiên ca ca muốn cùng cậu ăn cơm trưa!”

“Lại là cậu muốn tôi mời cơm chứ gì?”

Kỳ Tân Á cười ha ha: “Bị cậu đoán trúng rồi, tôi muốn đi ăn tôm ở Thủy Nhất Phương~”

“Ăn rất ngon.” Văn Nguyện nhìn nhìn Nguyên Gia, trong lòng tràn đầy chán ghét: “Các người ở đâu? Tôi lái xe qua.”

Cúp điện thoại ra cửa, Nguyên Gia vội vã đuổi kịp: “Ngài nếm thử một ít đi, Nhϊếp tổng cố ý phân phó tôi mang lại đây, nhất định phải xem ngài ăn.”

“Hắn coi tôi là cái gì? Con thỏ hay là con chó? Hắn cho ăn phải ăn sao?”

Nguyên Gia biết cậu xưa nay không dễ sống chung, cười cười nói: “Chỉ là những ngày gần đây Nhϊếp tổng đặc biệt học nấu ăn, muốn làm ngài vui.”

“Muốn làm tôi vui hay là cố ý làm tôi ghê tởm?” Văn Nguyện nói: “Trở về nói cho Nhϊếp Phồn Tinh, đôi tay dơ bẩn đó của hắn, vẫn là đừng làm bẩn nguyên liệu nấu ăn.”

Cậu bước vào thang máy, Nguyên Gia mặt ủ mày ê nhìn cậu biến mất, rầu rĩ gọi điện thoại cho Nhϊếp Phồn Tinh, lại không dám đem lời nói ban nãy thuật lại hết, chỉ nói Văn Nguyện có hẹn.

Nhϊếp Phồn Tinh nói: “Có hẹn? Cùng ai? Đi chỗ nào?”

“Nghe cách nói chuyện, hẳn là Kỳ Tân Á.”

“Hắn ta? Xem ra là đi ở Thủy Nhất Phương.” Nhϊếp Phồn Tinh vuốt cằm: “Vừa đúng lúc, đã lâu rồi tôi chưa ăn tôm.”