Tiền Và Tình

Chương 5: Trừa Ăn Mơi

Anh ta thật sự phiền phức, tôi đã dọn dẹp quán xong nhưng vẫn đứng đó. Không còn cách nào khác tôi phải bước ra, chị Ly cũng đang đợi tôi để khoá cửa.

"Chúc em có một buổi tối vui vẻ cùng deadline!"

"Lời chúc tuyệt nhất em từng nghe đấy."

Tôi chán nản nhìn chị, chị cười rôm rả rồi chào tạm biệt bước về. Tôi cứ nghĩ tên điên kia không nhìn thấy tôi, một suy nghĩ nực cười. Tôi cứ thế bước đi và anh ta nắm lấy cánh tay tôi thật mạnh và giật lại.

"Đau! Anh bị điên hả!?"

Tôi quát, anh ta nắm vào chỗ đau từ nơi xương tôi bị gãy. Anh ta vẻ mặt hối lỗi nhìn tôi.

"Xin lỗi. Nhưng mà tôi đâu có dùng sức tới mức đó."

Tôi nắn bóp tay mình, không nhìn anh ta.

"Tôi vừa tháo bột từ hai tuần trước."

"Xin lỗi cậu."

"Có chuyện gì?"

Tôi hỏi và mong chuyện này kết thúc nhanh chóng.

"Nếu cậu không phiền thì tối nay chúng ta có thể tiếp tục làm chuyện hôm qua không?"

Phán đoán của tôi không sai, tôi nhướn mày, cố bày vẻ mặt đáng sợ nhất nhìn người đàn ông.

"Xin lỗi, nhưng cái c̠úc̠ Ꮒσα của tôi đau lắm rồi thưa anh. Ngày hôm nay anh biết việc đi vệ sinh nó kinh khủng thế nào không hả? Lưng và hông tôi vẫn còn đau. Dấu vết mà anh để lại vẫn còn đây này!?"

Tôi chỉ tay lên cổ mình, dùng lời nói có chút thô tục vì không muốn anh ngỏ lời. Và tôi cũng đã có đủ số tiền để sống sót trong hai tháng nữa. Tôi không thể tìm được lý do nào để tiếp tục làm chuyện kinh khủng đó.

"À... Vậy để khi khác."

Anh ta nhỏ giọng, tôi không mong sẽ có lần thứ hai nhưng vẫn lịch sự đáp lại.

"Được thôi."

Tôi quay lưng muốn trở về phòng trọ vì giờ đã quá muộn, tôi vẫn còn bài tập ở nhà. Nhưng có vẻ tên điên kia không chịu tha cho tôi, anh ta nắm lấy cổ tay tôi một cách nhẹ nhàng hết sức.

"Cho tôi biết tên cậu được không?"

"Khánh."

Tôi quay đầu đáp lại, khi bàn tay kia buông lỏng tôi liền bước đi. Trực giác cho tôi biết anh ta sẽ tiếp tục đến làm phiền tôi, nhưng tôi chỉ cần anh ta vào những lúc hết tiền.

Vào buổi sáng tôi có phần thuyết trình. Trước kia khi còn học trung học phổ thông, điều này luôn là ác mộng của cuộc đời. Nhưng điểm thuyết trình luôn xem là khó lấy, và những người bạn cùng lớp tôi đều đùn đẩy nhau. Vào lần đầu tôi chuẩn bị cho bài thuyết trình một cách kĩ lưỡng, học cách nói như những diễn giả. Mọi người đã nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, từ hôm đó tôi bắt đầu thích công việc này.

"Đỉnh đó! Trừ một điểm cổ dán băng cá nhân."

Linh cướp lấy cốc nước của tôi mà uống, tiết học đã kết thúc và trời nắng chói chang. Tôi tạm biệt hai người bạn và chuẩn bị đặt xe, bỗng ở cổng trường có một người đàn ông đứng tựa vào xe. Tôi không nhầm nốt ruồi đó đi đâu được, đeo khẩu trang và đội mũ áo lên.

Nhưng có lẽ anh ta đã thấy tôi từ xa, khi tôi bước qua anh ta, anh ta đã giữ vai tôi lại.

"Định trốn đi đâu đây? Khánh."

Mẹ kiếp. Tôi cởi mũ và khẩu trang, đối mặt với anh ta. Tôi thắc mắc làm sao anh ta biết tôi học ở đây.

"Anh theo dõi tôi đó à?"

"Ý cậu là sao?"

"Tại sao anh biết tôi học ở đây?"

"Muốn thì tìm cách thôi."

Chậc, tôi liếc mắt lên trên. Có vẻ như anh ra vừa tan làm, anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi và vuốt tóc như tối qua tôi gặp. Tôi không muốn mất nhiều thời gian với anh ta.

"Rồi sao, có chuyện gì?"

"Tôi muốn mời cậu đi ăn trưa."

Đi ăn với một người xa lạ là cảm giác tôi sợ hãi. Vào năm lớp mười tôi có đi làm thêm ở một cửa hàng bán giày dép, khi chủ đi vắng tôi phải ăn cơm cùng một người xa lạ trông quán cùng tôi. Thề với Chúa cảm giác đó rất rất tệ, tôi phải trốn đi vờ như đang bận việc để chờ anh ta ăn xong và rời đi để đến lượt tôi.

"Không."

"Tôi muốn tạ lỗi với cậu vì làm cậu đau, và chắc cậu khó xử với mấy dấu hôn lắm."

Anh ta bày ra vẻ mặt cầu xin và có chút buồn bã. Nhưng người nên buồn là tôi mới phải.

"Tôi không cần."

Tôi bước đi được hai bước thì anh ta nói to.

"Năm triệu!"

Tôi dừng bước, quay lưng. Lại nữa, anh ta đúng là điên thật rồi. Nhưng tôi thấy buồn cười, tôi nhếch mép, bước lại gần anh ta.

"Được thôi thưa quý ông hào phóng!"

Đôi mắt đen của anh ta sáng rực khi thấy tôi cười, anh ta mở cửa xe giúp tôi và chúng tôi đã cùng nhau tới một nhà hàng. Tôi chưa từng một lần dùng bữa ở một nơi sang trọng như vậy, trên người tôi là chiếc áo phông màu đen và chiếc quần ống hộp rộng thùng thình, tôi còn buộc cả sơ mi kẻ sọc đỏ nữa, tai tôi thì bấm khuyên hai bên. Chết thiệt, đi với anh ta cứ như một người anh mẫu mực và đứa em trai nghịch ngợm.

Tôi quyết định tháo sơ mi và để lại trong xe, nhưng khuyên tai thì không thể tháo được. Tuy tôi không quan tâm tới việc người khác nghĩ gì, nhưng cách mà tôi ăn mặc thật sự không phù hợp nên chỉ đành tối giản nhất có thể.