Tiền Và Tình

Chương 6: Duyên Trời

Tôi dùng thìa lấy một chút súp cua bỏ vào miệng, tôi nhai phải chút nấm nhưng không biết đó là nấm gì và vài hạt ngô ngọt bùi. Súp đặc sệt và ấm nóng, thịt cua và sợi gà tan trong miệng tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ăn mấy món này, trong một nơi sang trọng thế này. Vậy nên tôi không chắc mình ăn nó đúng cách, và liệu đó có phải là lý do anh ta nhìn tôi từ nãy đến giờ không?

“Anh nhìn tôi đắm đuối quá rồi đấy.”

Tôi nói ngay khi phục vụ đem món chính ra, đó là hai phần sườn nướng mật ong thơm phức và hai phần cơm. Đĩa cơm được bỏ thêm vài miếng thịt chiên và trang trí bằng ngọn rau thơm.

“Tôi đã nghĩ cậu không được nuôi dạy trong một môi trường tốt, nhưng có lẽ tôi đã nhầm.”

Tôi nhìn anh ta, nhìn nốt ruồi quyến rũ đó. Lần trước tôi đã để ý, nhưng có lẽ anh ta thật sự là dân tập gym. Tôi nhìn thấy rõ cơ bắp săn chắc của anh ta dưới lớp áo sơ mi màu xanh nước biển.

“Ý anh là sao?”

“Có vẻ cậu lớn lên trong một gia đình gia giáo, cái cách cậu ăn rấti từ tốn, không phát ra tiếng động.”

Không có đứa trẻ nào sinh ra trong gia đình gia giáo có mẹ nghiện cờ bạc, tiền kiếm được đều đốt hết vào thú vui vô bổ đó. Không có đứa trẻ nào sinh ra trong gia đình gia giáo có bố có tính bạo lực, đánh đập cả vợ lẫn con.

“Đó là phép lịch sự tối thiểu trên bàn ăn thôi mà.”

Anh ta mỉm cười, tôi gỡ xương ra khỏi miếng sườn.

“Nhưng cậu vô lễ với tôi quá đó, tôi lớn tuổi hơn cậu mà.”

“Không có lý do gì để tôi giữ phép tắc với một người vừa quen mười phút đã rủ tôi lên giường.”

Tôi nói ngay khi phục vụ mang ra chai rượu vang cho anh ta và ly nước ép dưa hấu đỏ mọng. Anh ta khựng lại nhưng ngay lập tức mở nắp chai rót rượu cho người đàn ông kia. Dù chỉ là hành động thoáng qua nhưng nó đã lọt vào tầm mắt tôi, tôi đoán chắc mình sẽ bị mang ra làm chủ để tám chuyện của nhân viên, hoặc anh ta, cũng có thể là cả hai.

“Cậu có vẻ biết lựa chọn thời điểm để trả lời quá nhỉ?”

Anh ta vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi không trả lời tiếp tục ăn. Phần sườn nướng được phết sốt mật ong thơm, miếng thịt bò chín tới, mềm ngọt hoà quyện cùng vị mật ong cắn ngập răng. Tôi chưa từng nghĩ đến việc ăn thịt tái chín, nhưng giờ phút này quan điểm của tôi có lẽ đã thay đổi.

Tôi cẩn thận dùng dao cắt miếng sườn, tôi học theo cách cầm dao nĩa trên tivi hay mấy bộ phim u Mỹ tôi xem. Nhưng có lẽ nó khá vụng về, hy vọng tên khốn kia không cười tôi, chết mất.

“Mà, họ tên đầy đủ của cậu là gì vậy?”

Anh ta cất tiếng hỏi, tôi nuốt ngụm nước ép dưa hấu, lau miệng rồi trả lời.

“Hoàng Mai Khánh.”

Đột nhiên tôi thấy anh ta bật cười, nụ cười chỉ thoáng qua. Tôi không thể hiện cảm xúc gì, chỉ đặt một dấu chấm hỏi trong đầu.

“Đúng là duyên trời rồi.”

“Anh xàm cái gì vậy?”

Anh ta đã ăn xong miếng sườn nướng của mình từ lúc nào trong khi tôi còn một nửa và bắt đầu muốn ăn cơm.

“Tên đệm của cậu là họ của tôi, Mai Văn Phúc.”

Đó chỉ là một sự trùng hợp, chẳng có bất cứ điều gì để chứng minh nó cả. Tôi cắt nhỏ miếng sườn rồi cho vào chung với đĩa cơm để ăn chung, như này ngon miệng hơn nhiều.

“Anh cứ như trẻ con vậy, chỉ là ngẫu nhiên thôi mà.”

Tôi thấy anh ta bật cười, từ ngày gặp mặt tôi chưa từng thấy anh ta cau có mặt mày dù chỉ một giây. Sau khi bữa cơm kết thúc, anh ta ngỏ ý đưa tôi về trọ, dù tôi đã từ chối nhưng anh ta nhất quyết đưa tôi về tận nơi.

“Cậu học khoa gì thế?”

“Nghiệp vụ cảnh sát hình sự, rẽ trái đi.”

Vì đã lâu mới được ăn một bữa ngon, tôi đã bắt đầu buồn ngủ. Tôi tựa đầu vào cửa kính và mong sao nhanh chóng về đến trọ.

“Dừng đây được rồi, dãy trọ ngay trước mắt kìa, căn nhà cao tầng ấy.”

Tôi thúc giục anh ta, khi bánh xe dừng lại trước cổng tôi bước xuống, trước khi đóng cửa xe tôi nán lại.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Anh ta đã đưa tôi năm triệu đúng như lời nói sau khi vừa ăn xong. Tôi đóng cửa xe quay lưng đi vào trong thì tiếng đóng cửa xe lại vang lên một lần nữa, tôi quay người lại. Tôi nhíu mày, anh ta đi theo tôi.

“Không có ngủ nghê gì đâu nhé!?”

Anh ta đi tới cạnh tôi, đứng cạnh anh ta dù tôi cao mét bảy nhăm nhưng vẫn thấp hơn một cái đầu.

“Tôi say nắng mất rồi, giờ lái xe về nguy hiểm lắm…”

Tôi nhìn khuôn mặt anh ta có chút đỏ, mắt lờ đờ. Tôi nghĩ anh ta không nói dối, nhưng vẫn cảnh cáo.

“Đừng có…dở trò gì đấy.”

“Tôi chóng hết mặt rồi, chỉ muốn nằm xuống thôi…”

Tôi đưa anh ta lên phòng, ngay khi vừa mở cửa anh ta lập tức nằm phịch xuống tấm nệm, khép chặt hàng mi. Tôi chưa từng đưa ai về căn phòng này, vậy mà tên điên này lại nằm trên giường tôi một cách tùy tiện, thật đáng ghét.