Tiền Và Tình

Chương 4: Tiệm Coffee

Tôi trở về nhà sau tiết học buổi sáng, cái nóng làm tôi vã mồ hôi như tắm. Tôi mở tủ lấy ra bình nước đã lạnh uống vài ngụm, để đồ ăn vừa mua ở chợ lên kệ bếp. Nhưng tôi chưa nấu ngay, nằm xuống tấm nệm giường nghỉ ngơi.

Tôi suy nghĩ về vài món mình định nấu, rồi chợt cảm thấy thật ngán cơm. Ngọn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, tôi nhìn ra cứ vậy mà trầm ngâm.

Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, nhưng tôi chỉ sống một cách vô định, cứ làm mọi thứ mà chẳng có sự toan tính gì. Không có một mục tiêu, không có kế hoạch, không có bước chân nào ra khỏi vùng an toàn. Cứ như một kẻ hèn nhát.

Tôi thấy mình thật vô dụng, chẳng làm gì ngoài việc đi theo con đường đã được vạch sẵn. Nhưng có lẽ nằm than thở thế này cũng chẳng thay đổi được gì, tôi bật dậy và bắt đầu nấu bữa trưa.

Tôi bật nút cắm một chút cơm, rửa sạch miếng thịt thăn và bắt đầu tẩm qua trứng sau đó là bột chiên giòn. Khi vừa thả vào chảo dầu nóng, tôi bị chúng bắn lên cánh tay. Nhưng tôi đã quen với điều này, bị dầu bắn chẳng là gì cả, không đến nỗi bỏng hay đau rát.

Tôi mở nhiệt độ nhỏ và đợi vài phút sau đó mới lật mặt. Cứ thế miếng thịt ban đầu giờ đã chuyển vàng. Tôi chiên đến ba miếng, tôi thích món này phát điên lên được. Sau khi mở nhiệt độ nhỏ để chúng chín ở bên trong, tôi chiên lại một lần nữa để lớp vỏ bên ngoài được giòn.

Sau khi đã xong, tôi cắt chúng thành miếng vừa ăn và đặt lên tô cơm nóng. Tôi để đồ ăn lên trên chiếc bàn gấp gọn đã trải sẵn trên nệm, phòng tôi không quá nhỏ nhưng do tôi không đủ tiền để mua một chiếc bàn hẳn hoi.

Tôi để thức ăn qua một bên, mở máy tính và hoàn thành nốt deadline. Tôi có ca làm buổi tối và cả ngày dường như bận rộn, tôi làm thêm tại một quán cà phê, khách thì đông mà một ca chỉ có hai nhân viên.

Tôi ngồi lai rai từ một giờ đến sáu giờ, bài thì chưa xong nhưng cũng phải tạm ngưng vì bảy giờ vào ca làm. Tôi nhanh chóng tắm rửa rồi dọn rửa bát. Thời tiết có vẻ mát mẻ nhưng tôi vẫn phải mặc thêm áo khoác bên ngoài, đi đường cảm giác để lộ hai cánh tay ra làm tôi có chút không thoải mái.

Vừa đến quán là tôi đeo tạp dề rồi vào lau chùi nhà vệ sinh, đó là quy định của nhân viên khi đứng ca. Sau khi xong việc tôi ra quầy và dọn rửa lại dụng cụ pha chế, làm cùng ca với tôi là một chị lớn hơn hai tuổi, nhưng chị không học đại học.

"Ối chà, cổ sao đấy?"

Tôi phát sợ khi bị hỏi về chuyện này, chị tươi cười nhưng tôi đáp lại là vẻ mặt sượng trân.

"Bị muỗi đốt thôi ạ, em gãi quá tay nên nó xước."

"Muỗi cao mét bao nhiêu vậy?"

Chị sát lại gần tôi, tôi thừa biết rằng chị đang nghi ngờ chúng là dấu hôn. Nhưng tôi phải đành chối, vì tôi không có bạn gái. Tôi đẩy chị ra.

"Chị này, em làm gì có người yêu đâu. Khách kìa chị!"

Tôi là nhân viên pha chế, chị là oder và bưng bê. Thường nếu chị bận thì tôi cũng sẽ tự oder, nhưng tôi khá chậm. Đôi mắt tôi thoáng qua trông thấy khuôn mặt của người đàn ông kia có chút quen thuộc.

Anh ta mặc chiếc áo sơ mi cùng quần tây được sơ vin gọn gàng, đầu tóc vuốt keo sang bên, có vài rọn rủ xuống phần trán bên trái. Nhưng nốt ruồi kia thì tôi không nhầm đi đâu được, chết tiệt.

Tôi đứng quay lưng vào và vờ như đang rửa đồ, cầu trời anh ta không thấy tôi. Sau khi oder cuối cùng anh ta cũng rời đi và chọn một chiếc bàn trong góc, chị Ly quay lại tươi cười với tôi.

"Một caramel latte, khách muốn em bưng cho anh ấy!"

"Hả!?"

Tôi không nghe nhầm, có vẻ tên điên kia đã nhận ra tôi. Tôi thở dài, bắt đầu pha chế.

"Giờ thì tự bưng bê xem cốc latte của em như thế nào nhé!"

Anh ta có phải cố tình gọi chúng không, thường thì latte phải được đổ sữa xuống dưới và đầy lên trên miệng cốc để tạo hình. Vậy nên việc bưng bê nó khá khó khăn, không phải tôi chưa từng bê chúng, chỉ vài lần thôi nhưng nó khá khó khăn.

Tôi bưng ly latte chậm rãi bước về phía anh ta, mắt chằm chằm vào nó chỉ sợ đổ. Tôi đoán anh ta đang hả hê khi thấy tôi trong bộ dạng này.

"Em gửi caramel latte ạ."

Tôi niềm nở, không dám nhìn mặt anh ta rồi quay lưng đi. Nhưng anh ta đã túm lấy cổ tay tôi lại như cái cách giữ tôi vào tối qua. Tôi cười tươi, cố gắng không thể hiện sự tức giận.

"Anh cần gì ạ?"

"Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?"

Nhìn anh ta điển trai hơn khi xoã tóc, có lẽ vuốt tóc không phù hợp, nhưng nhìn không đến nỗi tệ. Nhan sắc của anh ta có nốt ruồi đảm đương hết rồi.

"Em không thể trò chuyện trong giờ làm được ạ."

Thật ra là có thể nếu như tôi xin phép, nhưng tôi không muốn nói chuyện với tên điên này.

"Vậy tôi sẽ đợi đến khi cậu tan làm."

Không có vẻ gì là sai khi gọi anh ta là tên điên. Thứ tính cách dị hợm, ngỏ lời ngủ với một thằng đàn ông ngay khi gặp được mười phút. Thật may mắn cho anh ta là tôi hiền lành.

"Vậy em xin phép ạ."

Tôi không thể vô lễ với khách hàng được, tôi lui về quầy vì có vài vị khách đang phải đợi tôi. Chị Ly không biết pha chế mấy món phức tạp.

Và tôi không thể tin được là anh ta ngồi đó đến khi mười một giờ, khách đã về hết và tôi cũng nhắc nhở anh ta ra về để chúng tôi dọn quán. Anh ta đã ra bên ngoài đợi, có vẻ như anh ta thật sự nghiêm túc.