"Con đĩ điếm này! Mày mang tiền đi đâu hết rồi hả!?"
"Giờ tao đéo cần gì nữa!! Mày có phải con người không hả!?"
"Mày thì cần cái đéo gì!? Con mày mày còn không cần cơ mà!"
Tôi choàng tỉnh, thật không thể tin nổi sau ngần ấy năm tôi vẫn nhớ như in những lời nói đó. Trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt, tôi quay đầu sang nhìn người đàn ông đang say giấc.
Tôi ngồi dậy, hông tôi có chút đau. Cả người tôi trần như nhộng nhưng tôi không quan tâm điều đó, tôi với lấy điện thoại, bốn giờ sáng.
Tôi bước xuống giường, cơn đau lúc này đã trở nên rõ ràng hơn, nhưng không đến nỗi không thể bước đi. Thứ đập vào mắt tôi chính là những dấu hôn chằng chịt trên cơ thể, chúng đã trở nên sẫm màu hơn sau một đêm.
Năm dấu trên cổ tôi, dưới ngực và hai bên bắp tay đều có. Khi tôi nhìn xuống dưới đùi mình, ở đùi trong cũng không khá hơn là bao.
Tôi ghét chúng, tôi không biết làm sao để che đi những thứ này, tôi chỉ có một chiếc áo cổ tròn duy nhất. Tôi không thể để nó và đi long nhong ra ngoài, cứ như thể đang khoe với cả thế giới rằng đêm qua tôi vừa có một cuộc làʍ t̠ìиɦ cháy bỏng.
Tôi mở vòi hoa sen, nước lạnh làm tôi rùng mình. Tôi học cách tự cho ngón tay vào bên trong để lấy ra những thứ còn sót lại, nhưng nó trống trơn và sạch sẽ hơn tôi nghĩ.
Tôi mặc lại bộ quần áo tối qua và bước ra ngoài, người đàn ông đã thức dậy từ bao giờ, trên tay anh ta là sấp tiền và tôi đoán anh ta chuẩn bị đưa cho tôi. Thề với Chúa cảm giác này cực kỳ tồi tệ.
Đúng như dự đoán khi tôi đến gần anh ta đã đưa cho tôi, tôi cầm lấy và đếm lại. Sau khi chắc rằng đủ mười triệu tôi mới đút vào túi, rồi tôi thấy anh ta lại đưa cho tôi vài miếng băng cá nhân.
"Tôi nghĩ cậu không muốn để người khác nhìn thấy chúng, ý tôi là hickey."
Tôi nhận lấy chúng và đi vào nhà vệ sinh để che chắn lại. Khi tôi trở ra, anh ta vẫn ngỡ đó. Khi một lần nữa đến tủ đầu giường lấy điện thoại, anh ta lại cất tiếng.
"Chắc cậu không biết phía sau gáy cậu hỗn độn thế nào, ngồi xuống đây."
Có lẽ anh ta nói đúng, tôi nhớ rằng anh ta cũng mυ'ŧ lấy gáy của tôi. Tôi ngồi xuống và quay lưng lại, tôi cảm nhận rõ miếng băng cá nhân in hằn trên da tôi. Sau khi đã xong tôi lập đứng dậy và rời đi, chiếc xe ôm công nghệ đã đợi tôi ở dưới sảnh khách sạn.
Tôi lên xe và trở về phòng trọ của mình, căn phòng nhỏ nhắn được tôi bài trí gọn gàng và xinh xắn. Nhưng giờ đây chúng đang bừa bộn, tôi gấp lại tấm chăn, và không hiểu tại sao tôi lại nhớ đến cơ thể của người đàn ông kia.
Anh ta có từng múi cơ rõ ràng, tôi đoán anh ta là dân tập thể hình. Trên bụng không chút mỡ thừa, và da anh ta trắng hơn tôi một tone. Cũng phải, vì tôi thường xuyên phải tập luyện ngoài trời.
Tôi tự vỗ vào mặt, đi pha một cốc cà phê từ bột pha sẵn, thay đồ và tới trường học như mọi ngày. Không quên cầm theo một triệu, tôi tính trưa nay sẽ mua đồ về nấu ăn, đã vài ngày tôi không có một bữa cơm nào ra hồn. Hai người bạn của tôi Linh và Kiên đã ngồi trước ở đó, khi nhìn thấy tôi, biểu cảm của họ thật buồn cười.
"Mày bị sao đấy!?"
"Hôm qua tao ngủ quên đóng cửa sổ nên muỗi vào hơi nhiều, gãi quá tay nên xước."
Một lời nói dối thuần thục, cô bạn gái nhanh tay chồm vào người tôi, muốn gỡ mấy miếng băng cá nhân ra. Tôi nhanh chóng che lại và rụt cổ ra xa.
"Đừng có động vào!"
"Này, mày nói dối hả? Đừng bảo với tao là mày che dấu hickey đó nhé!?"
Không phải tự đắc, nhưng trình nói dối của tôi đã lên mức thượng thừa. Tôi nhìn Linh bằng ánh mắt đầy hoài nghi, khẽ cau mày.
"Điên. Tao làm gì có người yêu!"
Cô vỗ vỗ vào lưng tôi cười nói.
"Đùa thôi! Tao biết mày ế chỏng vó!"
Tôi cười khẩy, đúng là vậy. Từ trước đến nay tôi quá nghèo để hẹn hò với một cô gái nào, có thì cũng là từ hồi còn học cấp ba. Giẳng viên vào lớp và tiết học của chúng tôi bắt đầu.
Hết giờ học, trên hành lang đầy ắp sinh viên, xung quanh ồn ào vô cùng. Tôi nhận ra trái đất vẫn quay khi tôi có ngủ với một thằng đàn ông, tiết học vẫn diễn ra như thường lệ, hai người bạn của tôi vẫn ở đó cho dù tôi không khác gì một thằng trai bao.
Nhưng không tệ, không ai biết về nó. Miễn sao tôi có tiền là được rồi, cũng sẽ không tệ như những cô gái lo lắng vì chuyện có thai. Dù có làm điều đó cả trăm lần đi nữa thì tôi vẫn vậy, nhưng cầu trời đừng để tôi gặp lại anh ta.