Cô ta dùng khăn giấy chậm rãi lau sạch máu và dầu mỡ trên khóe môi, mím đôi môi đỏ tươi: "Anh yêu, em và Tiểu Vinh vẫn chưa ăn no, anh đi làm chút gì đó cho chúng em ăn đi."
Trì Thù hỏi: "Hai người muốn ăn gì?"
Nụ cười trên môi người phụ nữ càng thêm rạng rỡ.
"Chúng em muốn ăn thịt."
"Ba ơi, con muốn ăn thịt."
Không biết cậu bé đã đứng bên chân anh từ lúc nào, những ngón tay trắng bệch gầy guộc như bộ xương khô nắm lấy ống quần anh, ngẩng đầu lên.
Giọng nói chói tai của họ chồng chéo lên nhau.
"Chúng ta muốn thịt! Thịt, thịt, thịt, thịt, chúng ta muốn ăn thịt! Thịt thịt thịt thịt thịt thịt!—"
Âm cuối the thé biến điệu tra tấn màng nhĩ của Trì Thù, cảm giác bị rình mò nhìn trộm lại ập đến, ánh mắt mãnh liệt như trải rộng khắp căn phòng, từ trần nhà đến góc tường, cho đến bóng tối trong khe hở chật hẹp giữa các đồ nội thất, chúng ở khắp mọi nơi.
Trì Thù cố gắng đè nén cảm giác khó chịu như có gai đâm sau lưng, không nhịn được mà nghi ngờ, loại cảnh tượng này có phải là muốn dùng thủ đoạn này để bức người ta đến phát điên hay không.
"Được, anh đến nhà bếp ngay đây."
Hai giọng nói vang lên sau lưng anh.
"Anh yêu, đừng để chúng em phải đợi lâu."
"Ba ơi, nếu không có lớp da, xử lý sẽ nhanh hơn nhiều phải không ạ."
Giọng nói trẻ con non nớt khiến thân thể Trì Thù đột nhiên dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, liếc nhìn người phụ nữ và đứa trẻ đang đứng cạnh nhau, họ tay trong tay mỉm cười nhìn chằm chằm anh, tròng mắt dưới ánh đèn lộ ra màu đỏ sẫm vẩn đυ.c.
Nhịp tim Trì Thù không khỏi đập nhanh hơn vài phần, đáp lại một tiếng "được", rồi bước vào nhà bếp.
Mở tủ lạnh ra, một mùi hôi kỳ lạ xộc vào mặt, đồ đạc bên trong ít ỏi đến mức nhìn thấy hết không sót thứ gì, trên lá rau xanh thậm chí còn mọc lông, còn có vài chai nước sốt không biết đã hết hạn hay chưa.
Mấy ngăn đầu tiên của ngăn đá chất đầy thức ăn nhanh đông lạnh, khi Trì Thù kéo ngăn cuối cùng ra, anh phát hiện ra một vật hình cầu được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm.
Anh lấy nó ra, đặt sang một bên để rã đông.
Lúc này Trì Thù mới phát hiện, bên cạnh kệ bếp thế mà lại có một mảnh giấy nhỏ cùng loại với mảnh giấy ở khe cửa.
Chữ viết màu đỏ tươi, méo mó đập vào mắt.
[Khi bạn phát hiện tròng mắt của người nhà chuyển sang màu đỏ, hãy dùng thịt để an ủi họ.
Thịt ở ▉▉ tường ▉▉
Một khi ██ bạn mãi mãi ▉ không ▉ thể ▉ rời ▉ đi]
Một số từ khóa quan trọng bị che khuất bởi vết máu, có vẻ là muốn anh phải tự mình điền vào chỗ trống.