Trì Thù ném nó sang một bên, dùng kéo cẩn thận cắt lớp màng bọc thực phẩm bên ngoài đồ vật hình cầu, những mảnh vụn băng nhỏ rơi xuống lả tả, một khuôn mặt được phủ kín bởi vụn băng xuất hiện trước mặt anh.
Nhìn khuôn mặt này, vẻ mặt thanh niên không chút gợn sóng, thậm chí còn bình tĩnh đến mức thái quá.
Anh thở dài trong lòng.
Quả nhiên.
Trong những cốt truyện kinh dị thế này, công dụng duy nhất của tủ lạnh chính là để đông lạnh xác chết bị phân xác.
Anh sớm đã chuẩn bị tâm lý trước khi mở nó ra, rõ ràng, trò chơi này cũng không hề chuẩn bị thêm bất kỳ bất ngờ nào khác cho anh.
Trì Thù đưa đầu xuống dưới vòi nước xả, đợi đến khi lớp băng trên mặt hoàn toàn tan chảy, lộ ra ngũ quan có thể nhận dạng được.
Đó chính là khuôn mặt của nam chủ nhà.
Nhìn khuôn mặt tím tái trên cái đầu, trong lòng anh dâng lên một cơn rợn tóc gáy.
Đầu của nam chủ nhà ở đây, có nghĩa là anh ta đã chết trong cảnh tượng này.
Vậy thì người mà anh đang đóng vai... rốt cuộc là ai?
Hai người bên ngoài, chẳng lẽ ngay từ đầu họ đã biết anh không phải là "người nhà" của họ...?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trì Thù biết mình không thể trì hoãn thêm nữa, việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm "thịt" để xoa dịu bọn họ.
Anh đã lục soát khắp nhà bếp một lượt, nhưng không tìm thấy bóng dáng của chút thịt nào, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên cái đầu đã rã đông này.
Nam chủ nhà đứng vững vàng bên cạnh kệ bếp, hai mắt nhắm nghiền, làn da vốn cứng đờ lúc này dần dần khôi phục lại độ đàn hồi, nhìn qua trông như đang ngủ, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể mở mắt ra.
Nước trong nồi đã sôi, chàng trai lấy một con dao nhọn bên cạnh thớt, đứng trước cái đầu, trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.
Chẳng lẽ "thịt" theo lời mà họ nói, chính là cái đầu này?
Sao cứ luôn cảm thấy... có chỗ nào đó không đúng.
Có thứ gì đó, bị anh bỏ qua...
Đột nhiên, Trì Thù phát hiện, lòng bàn tay cầm dao của mình lại tràn ra một vệt đỏ chói mắt.
Máu từ chuôi dao dính vào da anh.
Tim anh đập thình thịch, vội vàng đặt tay dưới vòi nước xả, chà xát đến mức da xung quanh trở nên đỏ ửng, nhưng vết máu đó vẫn còn đọng lại ở đó, như thể đã hòa làm một với da anh.
Không rửa sạch được.
Không rửa sạch được.
Căn bản không rửa sạch được.
...
Tiếng nước chảy ào ào, Trì Thù nhìn chằm chằm vào bàn tay đỏ tươi mở ra của mình, hơi sững sờ.
—— Đừng dính máu!
Đây là quy tắc duy nhất được thêm dấu chấm than trên mảnh giấy.
Hình như anh... phạm luật rồi.