Nghiêm Cấm Trò Chơi Bắt Cóc [Vô Hạn]

Chương 34: Chung cư chết chóc (34)

Trước khi cửa đóng lại, giọng nói khàn khàn đứt quãng mơ hồ vang lên.

"Chờ tôi..."

Trì Thù đột nhiên rùng mình một cái.

Chờ cái beep ấy.

Chạy còn không kịp.

Anh vẫn còn căng thẳng cố gắng điều hòa lại nhịp thở suýt nữa thì đứt hơi, sau khi thang máy đến tầng năm thì bước ra ngoài, hành lang ở đây yên tĩnh, anh rẽ vào cầu thang, rồi chạy thẳng lên tầng bảy, tìm thấy căn phòng đã từng ở trước đó, mở khóa đi vào.

Đồ đạc trong phòng vẫn sắp xếp giống y nguyên như khi anh rời đi, Trì Thù cúi người nhặt chiếc hộp chuyển phát nhanh rồi rời khỏi nơi đây.

Bước tiếp theo, anh sẽ lên sân thượng, tìm "xác chết" theo lời Thiển Hạ đã nói.

Khóa cửa sân thượng đã cũ kỹ, Trì Thù dễ dàng cạy nó ra, khoảnh khắc cửa mở ra, bóng tối như sương mù ập vào trước mặt.

Nằm sừng sững cách đó không xa là những bồn nước khổng lồ, xếp chồng lên nhau, lặng lẽ rình rập như những dã thú ngủ đông đang chờ đợi con mồi.

Đèn ở đây bị hỏng, Trì Thù chỉ có thể bật đèn pin dò dẫm bước đi, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng bước chân cố tình thả nhẹ của anh cũng nghe rõ mồn một, cùng với nhịp tim đập thình thịch nặng nề.

Nương theo ánh đèn pin, Trì Thù có thể nhìn thấy vết máu khô trên mặt đất, những vết màu nâu đen phân bố không theo quy luật, như lời nguyền lan tràn.

Những tòa nhà cao tầng ở xa đã hoàn toàn không thể nhìn thấy, cả thành phố rộng lớn dường như chỉ còn lại một mình anh, tất cả đều chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng le lói trong tay anh.

Trì Thù đi đến trước bồn nước, đặt hộp chuyển phát nhanh sang một bên, đưa tay thử độ chắc chắn của chiếc thang, thân thang mỏng manh rung lắc, chỗ nối phát ra tiếng vang kẽo kẹt, anh sờ mà tay dính đầy rỉ sắt.

Anh nhịn không được mà nghi ngờ, không biết thứ này có thể chịu được trọng lượng của mình hay không.

Nhưng việc đã đến nước này, anh sớm đã không còn đường lui nữa, Trì Thù ngậm điện thoại di động chiếu sáng trong miệng, cẩn thận leo lên thang.

Trì Thù đứng trên đỉnh bồn nước, cúi người khó khăn mò mẫm, tấm sắt lạnh lẽo rất sắc bén, vừa rồi anh vì nhất thời sơ ý nên bị cứa vào tay, phần thịt mềm bị rách toác ra, giữa khe hở các ngón tay ướt nhẹp dính dớp, nhưng anh không cảm thấy đau lắm, mà chỉ cảm thấy lạnh.

Anh gần như áp sát toàn bộ cơ thể vào bồn nước, cơn lạnh thấu xương từng đợt từng đợt ập đến, giống như cảm giác khi đối mặt với nữ quỷ trong phòng lúc đó, theo thời gian trôi qua, sắc mặt chàng trai càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng, ngón tay anh cũng mò mẫm chạm chạm được vào van của bồn nước.

Trì Thù dùng sức mở bồn nước ra.