Khoảnh khắc tấm sắt được mở ra, một thứ mùi hôi khủng khϊếp ập đến, mạnh mẽ chui vào khoang mũi, còn nồng nặc hơn cả mùi trứng thối đã hỏng suốt mấy tháng, Trì Thù vội vàng nín thở, dạ dày trống rỗng quay cuồng, suýt nữa thì nôn ra tại chỗ.
Ánh sáng của đèn pin chiếu vào bên trong bồn nước tối đen.
Nước gần như đã bị rút cạn, bên trong có một thi thể được cuộn tròn bọc trong lớp vải bố trắng bẩn thỉu.
Thi thể đã gần như không thể phân biệt được hình dạng ban đầu, bề mặt lộ ra bị nước ngâm trương phồng lên, giống như một con búp bê nhồi đầy bông.
Những vết đốm bầm tím trên xác chết bóng loáng, tứ chi cong queo chồng lên nhau như thịt ốc sên co rúm trong vỏ, mềm mại, trắng bệch, sưng phồng, có vài chỗ vẫn còn đang ngọ nguậy một cách kỳ dị, đó chính là ấu trùng đang bò lúc nhúc, đối với chúng, nơi đây không thể nghi ngờ chính là nơi hoàn hảo để ấp trứng.
Không ai có thể liên hệ cái xác thủng lỗ chỗ này với khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ đó với nhau.
Vẻ mặt của Trì Thù mơ hồ không rõ trong bóng tối. Nhìn vài giây, anh nhẹ nhàng quay mặt đi.
Anh men theo thang leo xuống, khoảnh khắc hai chân chạm đất, anh cảm thấy hơi chóng mặt, là cơ thể lâu ngày không ăn uống đang kháng nghị, Trì Thù day trán đứng tại chỗ ổn định một lúc, rồi từ từ đứng thẳng người dậy.
Bóng đen tan biến, tầm nhìn dần dần rõ ràng trở lại, nhưng bước chân đang bước về phía trước nửa bước của anh đột ngột dừng lại.
Trước mặt có một bóng trắng đang đứng yên.
Hơi thở lạnh lẽo và ẩm ướt lại quấn lấy cơ thể anh một lần nữa, chỉ trong vài nhịp thở, người phụ nữ đã đến rất gần, không khí trở nên đặc quánh và nặng nề, cảm giác ngạt thở bóp nghẹt cổ họng, không thể cử động dâng lên.
Lúc này Trì Thù lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc nỗi bất lực của người chơi khi đối mặt với quỷ quái trong trò chơi này.
Sự nguy hiểm đến từ giống loài khác chiều, sự chênh lệch áp đảo, mọi thủ đoạn tác động vật lý đều mất đi tác dụng, giống như dê núi đang chờ đợi bị làm thịt vậy... không, thậm chí còn không bằng cả dê núi, bây giờ anh giống như một con cá bị mất nước vậy, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng bị tước đoạt cùng lúc với sinh mệnh, chẳng khác nào đang ngẩng cổ chờ chém.
"Không chết."
"Sống... hắn ta..."
"Vẫn còn sống."
"Sống."
Dây thanh quản bị tổn thương đang run rẩy. Cô rõ ràng đã nhìn thấy xác chết trong bồn nước kia, hốc mắt trống rỗng mở to, nước lạnh nhỏ giọt dọc theo mái tóc, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn và không cam lòng tựa như đang tố cáo.