[Kinh Dị Tổng Hợp] Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 19: Nỗi muộn phiền của thiếu niên (2)

Tiếng bước chân đến gần căn phòng họ đang ẩn náu hơn, Liliane nín thở, dán mắt vào khe hở để theo dõi động tĩnh bên ngoài.

Đột nhiên, cô bé cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ, nóng rát như muốn thiêu đốt da thịt.

Hannibal...

Cậu ôm chặt lấy cô bé, vùi đầu vào lưng cô bé để kìm nén tiếng khóc, cơ thể run rẩy như lá rụng trong gió.

Bên ngoài không còn tiếng động nào của cha mẹ, có lẽ họ đã gặp chuyện không may.

Cô bé nhắm mắt lại, những giọt nước mắt tuôn rơi.

Thực ra, cha mẹ cô bé đã có thể trốn thoát bằng cửa sau ngay từ đầu, nhưng họ đã chọn hy sinh bản thân để thu hút sự chú ý của kẻ thù.

Đó là tình yêu thương vĩ đại nhất của cha mẹ dành cho con cái, tình yêu mà cô chưa từng cảm nhận được.

Bên ngoài vang lên tiếng đàn ông trò chuyện: "Chúng ta trúng mánh rồi! Tôi đã nhìn thấy cuốn album ảnh của gia đình này, họ là Lecter!"

"Lecter? Là gia tộc sở hữu tòa lâu đài mà chúng ta đã chiếm đóng trước đây? Ta đã nói tại sao chủ nhân lại biến mất, thì ra là đang trốn ở đây... Nhanh lên, lục soát kỹ càng, chắc chắn họ đã mang theo tất cả châu báu."

"Nhiều thứ quý giá quá, chúng ta phát tài rồi! Hahahaha!"

Bên kia bức tường vang lên tiếng cười khoái trá của những tên lính, Liliane càng thêm bất an. Bọn chúng là những kẻ cướp bóc, thừa cơ hội kiếm lời trong chiến tranh.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên: "Grutas, gia đình này còn có một đứa con trai và một đứa con gái!"

"Chắc chắn là trốn ở đâu đó rồi! Tìm ra chúng cho ta!"

Hai đứa trẻ đang trốn trong tủ quần áo bỗng cứng đờ người. Liliane lo lắng, họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn thoát, giờ bị mắc kẹt ở đây, hoàn toàn không biết làm cách nào!

Mà đám người này lại rất giỏi lục soát nhà cửa, chẳng mấy chốc đã tìm thấy hai đứa trẻ!

"Ôi chao, xem tôi tìm thấy gì này, hai đứa trẻ đáng yêu?" Một tên lính đột ngột mở cửa tủ, nhìn thấy hai đứa trẻ, hắn cười nham hiểm. Nghe thấy tiếng động, những tên khác cũng đi theo.

Ánh mắt Liliane đảo qua khuôn mặt của bọn chúng, trên người mặc quân phục của quân y Đức Quốc xã, đôi mắt ranh mãnh lại còn hung ác, nhìn thế nào cũng không phải người tốt.

"Ra đây nào, các bé cưng." Một tên lính khác mỉm cười, nhưng động tác lại vô cùng thô bạo, hắn định túm lấy Liliane!

"Không!" Hannibal vung tay loạn xạ, vừa cắn vừa đá vào tên lính, nhưng lại chọc giận hắn ta, hắn ta thẳng tay túm lấy cả hai đứa trẻ, ném xuống đất!

Liliane ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy khẩu súng ngắn giắt ở thắt lưng của tên lính khi hắn ta cúi xuống, cô bé liền chớp lấy thời cơ, định với tay ra--

Nhưng cánh tay lại bị ai đó ghì chặt! Dù cố gắng vùng vẫy thế nào cũng vô ích!

"Liliane!" Hannibal lo lắng ôm chặt em gái, che chắn cho cô bé trong lòng. Cậu nhìn chằm chằm vào những tên lính bằng ánh mắt hung dữ như sói mẹ bảo vệ con!

Liliane: "..." Anh trai, anh trai ơi, sự ăn ý ngày trước đâu!

Cơ hội chỉ đến trong tích tắc, cô bé thấp bé, cho dù người lớn đứng thẳng thì cô bé cũng không thể với tới thắt lưng của họ.

"Grutas, xử lý hai đứa nhóc này thế nào đây." Tên lính lôi hai đứa trẻ ra hỏi.

Grutas liếc mắt nhìn một cách thờ ơ: "Dùng xích sắt xích lại, tạm thời ném ở đó."

Liliane thầm tính toán. Hắn ta có vẻ là kẻ cầm đầu đám người này, hơn nữa trông có vẻ gian xảo và tàn nhẫn, rất khó đối phó.

"Được rồi." Có kẻ lấy ra từ trong túi hai sợi xích sắt, Liliane cau mày -- loại xích sắt này có một vòng cổ, phải có chìa khóa mới mở được. Những kẻ mang theo thứ này bên mình, không biết đã gây ra bao nhiêu tội ác!

Liliane và Hannibal liều mạng giãy giụa, nhưng hai đứa trẻ làm sao có thể chống lại được người lớn, cuối cùng cả hai vẫn bị trói bằng xích sắt, bị lôi ra khỏi phòng, xích vào lan can tầng hai.

"Đừng sợ, Liliane." Hannibal nhặt một chiếc chăn trên đất, quấn chặt em gái lại.

Liliane thấy đám người kia đi xuống lầu, bắt đầu bận rộn điều chỉnh tần số của chiếc radio trong nhà, cô bé nói nhỏ: "Anh trai, gấu bông!"

Hannibal nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, phát hiện ra con gấu bông đồ chơi của em gái đang nằm cách đó không xa.

Cậu liếc nhìn những tên lính bên dưới, cẩn thận di chuyển về phía đó, cuối cùng cũng lấy được con gấu bông.

Hai đứa bé kéo thẳng sợi xích, cố gắng cách xa lan can để tránh bị những tên lính bên dưới nhìn thấy, nương tựa vào nhau, trốn trong bóng tối.

Liliane cẩn thận kéo khóa kéo sau lưng con gấu bông, lần mò bên trong, ngón tay chạm vào con dao găm lạnh lẽo, trong lòng cô bé đã có tính toán. Bây giờ chưa phải lúc lấy nó ra, phải đợi thêm một chút nữa.

Cô bé lấy ra một củ khoai tây nướng khô quắt queo, hai đứa trẻ lén lút chia nhau ăn cho đỡ đói. Ngay cả vỏ khoai tây, Hannibal cũng ăn hết.

Ăn xong, phần nào khôi phục lại thể lực, Liliane ôm chặt con gấu bông trong lòng, Hannibal ôm Liliane vào lòng, quấn chặt chăn, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho em gái.

Cả hai cứ ngỡ đám người này sau khi lục soát nhà cửa và cướp bóc xong sẽ rời đi, nhưng không ngờ, trên radio lại phát đi thông báo quân Nga đã thiết lập các chốt chặn cách nhau năm km trong khu vực này, đám người này căn bản không thể ra ngoài, chỉ có thể trốn trong nhà.

Lương thực của bọn chúng đã ăn hết, ra ngoài săn bắn cũng không được, đang bị nạn đói nghiêm trọng đe dọa.

Liliane và Hannibal cũng không khá hơn là bao, dựa vào thức ăn giấu trong con gấu bông, hai đứa trẻ gắng gượng sống được hai ngày. Rất nhanh sau đó, chỉ còn lại một thanh sôcôla cuối cùng.

Ngày thứ ba, Liliane lấy ra từ trong con gấu bông thanh sôcôla to bằng bàn tay, bẻ một miếng nhỏ định nhét vào miệng Hannibal.

Hannibal quay mặt đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái, chuyển thanh sôcôla sang nhét vào miệng cô bé, dỗ dành: "Em ăn đi, anh không đói."

Đã đưa đến tận miệng rồi thì không thể nào nhè ra lãng phí được, Liliane dùng lưỡi liếʍ láp thanh sôcôla một cách lưu luyến, đã lâu lắm rồi họ chưa được ăn một bữa no. Sôcôla có thể bổ sung năng lượng, vô cùng quý giá.

Ăn xong miếng nhỏ đó, cô bé kiên quyết nhét phần còn lại vào tay anh trai: "Ăn đi! Ăn no rồi, anh trai đưa em, trốn thoát!"

Một câu nói chặn đứng lời từ chối của Hannibal, ánh mắt cậu nhìn về phía người mẹ đã khuất ở hành lang, nhớ lại lời hứa của mình, nhất định phải bảo vệ em gái thật tốt.

"Được!" Hannibal đồng ý, nhưng chỉ bẻ một miếng nhỏ hơn móng tay bỏ vào miệng, phần còn lại giấu vào trong áσ ɭóŧ của em gái, muốn để dành cho cô bé.

Nhìn thấy hành động của anh trai, Liliane vòng tay qua cổ cậu, gục đầu vào ngực cậu, chớp chớp đôi mắt ngấn lệ.

Không phải là chưa từng có ai chia sẻ thức ăn cho cô bé, nhưng đó là người lớn, và cũng không phải trong tình huống nguy cấp như thế này.

Vào lúc đối mặt với cái chết vì đói, hành động của một đứa trẻ ngây thơ càng trở nên đáng quý biết bao.

"Cứ tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta sẽ chết mất!" Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng gầm rú, Liliane và Hannibal co rúm trong chăn, thò đầu ra nhìn.

Đám người này không tìm được thức ăn trong trận tuyết lớn, đã phải nhịn đói hai ba ngày nay, giờ mắt mũi đều xanh xao vì đói.

Tên cầm đầu Grutas đang gặm nhấm một con chim chết, lông chim dính đầy máu me quanh miệng hắn ta.

Đột nhiên, hắn ta không biết nghĩ đến điều gì, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đυ.c ngầu nhìn chằm chằm vào Liliane và Hannibal đang ở lan can tầng hai,

"... Muốn ăn thì phải chiến đấu thôi."

Theo lời nói của hắn ta, những tên lính khác đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều toát lên vẻ tham lam, đói khát, điên cuồng, tàn nhẫn...

Liliane nhìn vào Hannibal, trong lòng cô bé "thịch" một tiếng!

Chẳng lẽ đám người này định...

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, cô bé lẳng lặng lấy con dao găm từ trong con gấu bông giấu vào tay áo.

Cô bé không sợ chết, nhưng Hannibal thì không thể, cậu là người thừa kế của gia tộc Lecter, là người anh trai yêu thương và bảo vệ cô, cho dù cô bé bị ăn thịt cũng không sao, miễn là có thể bảo vệ Hannibal!

Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt con dao găm,

Hannibal ở phía sau không nhìn thấy, trên gương mặt non nớt của em gái là vẻ kiên quyết liều chết.

"Cọt kẹt."

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ cầu thang, mấy tên lính đi lên lầu, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ, dần dần áp sát.

"Không--" Hannibal sớm hiểu ra ý đồ của bọn chúng, cậu ôm chặt Liliane, liều mạng lùi về phía sau, Liliane đã chuẩn bị sẵn tư thế, mũi dao nhắm thẳng vào tim mình, tuyệt đối sẽ chí mạng!

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt của Grutas từ trên người Hannibal chuyển sang gương mặt Liliane: "Chọn con bé này đi."

Người nhỏ, thịt mềm.

Liliane đoán hắn ta có lẽ là có ý này, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô bé âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhân lúc tấm chăn che khuất, cô bé lặng lẽ nhét thanh sôcôla và con dao găm vào con gấu bông, muốn để lại cho Hannibal.

Hy vọng cái chết của cô và số thức ăn còn lại có thể giúp Hannibal sống sót thêm vài ngày, chờ đợi sự cứu viện có thể đến.

Mấy tên lính tiến đến kéo cô bé đi, Hannibal điên cuồng cào cấu, cắn xé vào bọn chúng: "Cút ngay! Liliane!"

Nhưng Liliane vẫn bị lôi đi, cô bé ngoan ngoãn để Grutas dắt ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại lần cuối, Hannibal bị đánh gục nằm trên đất, nước mắt hòa lẫn máu, cậu cố gắng vươn tay về phía cô bé, gào khóc trong tuyệt vọng: "Đừng mà, Liliane--"

Cánh cửa trước mặt đóng sầm, Liliane quay đầu lại, chiếc chậu tắm của cô bé đã được đặt trên một bếp lửa lớn, nước bên trong đã sôi sùng sục.

Một tên lính đeo kính, tay cầm con dao đã được mài sắc bén, nhìn cô bé với vẻ thèm thuồng.

Liliane ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt lướt qua từng gương mặt, ghi nhớ dung mạo và tên của từng tên một, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ: "Chú ơi, các chú muốn ăn thịt cháu sao?"

Tên lính cầm dao sững người, Grutas nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ: "Con bé này khá thông minh đấy."

Liliane nghiêng đầu, khuôn mặt non nớt ngây thơ vô số tội: "Vậy thì phải ăn cháu cho ngon nhé, đừng lãng phí. Như vậy có thể ăn được nhiều ngày hơn, đừng động đến anh trai cháu được không?"

Mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn cô bé, Liliane tự nhiên bẻ ngón tay đếm: "Cắt cổ trước, hứng lấy máu có thể làm tiết canh; cánh tay và đùi là ngon nhất, phải hầm cho thật nhừ, như vậy ăn vào đến xương cũng giòn tan..."

Theo lời kể của cô bé, đám người vừa sợ hãi, vừa không nhịn được nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn cô bé có chút thay đổi.

Một đứa trẻ bốn tuổi tại sao lại biết nhiều như vậy!

"Ngậm miệng lại." Grutas là người bình tĩnh nhất, trước nạn đói, bọn chúng đã sớm đánh mất nhân tính, đối với cô bé kỳ lạ này cũng không còn hứng thú tìm hiểu.

Hắn ta ra hiệu cho tên lính có biệt danh là "Chó săn", tên lính kia với vẻ mặt vừa sợ hãi vừa tham lam không thể kìm nén, giơ cao con dao trong tay--

Liliane nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ đợi cái chết sắp đến.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Jully

Check: Phoebe