[Kinh Dị Tổng Hợp] Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 20: Nỗi muộn phiền của thiếu niên (3)

Liliane chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, cô lập tức mất đi ý thức, mềm oặt ngã xuống nền tuyết.

Người đàn ông có biệt danh "Chó Canh Cửa" đánh Liliane bất tỉnh, cởϊ qυầи áo của cô, đang chuẩn bị cắt cổ lấy máu, thì đúng lúc này, một người đàn ông bên cạnh đột nhiên đưa tay ngăn "Chó Canh Cửa" lại, vẻ mặt căng thẳng: "Các người có nghe thấy tiếng động gì không?" Anh ta chỉ tay về phía Bắc khu rừng.

Nghe anh ta nói vậy, mọi người đều cảnh giác, đồng loạt nhìn về phía đó. Họ mơ hồ nghe thấy tiếng ầm ầm của thứ gì đó sụp đổ. Grutas nằm úp trên mặt tuyết, nghiêng tai lắng nghe, mặt đất dường như đang rung chuyển nhẹ…



"Là xe tăng!" Grutas bò dậy, bỗng nhiên kinh hãi. Họ là những người từng trải qua chiến tranh, lập tức hiểu rằng xe tăng đang tiến đến gần.

"Mau quay lại lấy vũ khí! Chạy mau!" Grutas gào lên, ra hiệu cho mọi người, "Chó Canh Cửa” vội vàng ném Liliane xuống đất, quay người chạy vào trong nhà.

Dù gặp quân đội Đức hay quân đội Nga, họ đều không được yên ổn. Thà nhân lúc xe tăng chưa đến, thu dọn đồ hữu ích rồi nhanh chóng rời đi.

Trong tình thế sống chết ngay trước mắt không ai còn nhớ đến Liliane. Dưới trời băng tuyết, nhiệt độ xuống tới âm hàng chục độ, đứa trẻ còn nhỏ tuổi đang hôn mê không có quần áo giữ ấm, rất nhanh bị đông cứng đến mức mặt mày tái nhợt, tay chân cứng đờ.

Còn Hannibal, vì trước đó giãy giụa không ngừng, đã sớm bị người ta đánh ngất, hoàn toàn không biết gì về tình cảnh của em gái mình.

Đợi đến khi hai người tỉnh lại, mới phát hiện bóng tối vẫn chưa kết thúc.

Liliane tỉnh lại, vẫn còn hơi mơ màng.

Không phải là sau khi chết sẽ tỉnh lại từ trong mộng cảnh, trở về hiện thực sao, tại sao cô lại giống như đang ở trong bệnh viện?

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, xung quanh là những bức tường trắng bệch. Liliane đeo máy thở, trông có vẻ bệnh tình rất nghiêm trọng.

Chẳng lẽ cô đã được cứu trong lúc nguy cấp? Nhưng tại sao lại biến thành bộ dạng này?

Cô thử cử động tay chân, bỗng nhiên phát hiện điều bất thường—

Phần eo trở xuống, dường như đã mất đi cảm giác.

Ngón tay run rẩy sờ soạng, rồi cô sờ đến phần dưới đùi, trống rỗng.

Chân… đâu?

Đầu óc cô trống rỗng, một lúc sau mới hồi phục lại từ cơn khϊếp sợ, cô gần như không cần suy nghĩ, lập tức rút ống thở và ống truyền dịch trên tay ra.

Máy móc vang lên tiếng báo động tút tút, Liliane nằm trên giường, cảm giác ngạt thở do thiếu oxy dần dần ập đến, nhưng cô lại mong nó đến nhanh hơn một chút.

Cái chết đối với cô là sự giải thoát, tình trạng hiện tại cô hoàn toàn không thể chấp nhận!

Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra, một bóng dáng nhỏ bé nhào tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Liliane!"

Liliane mở to mắt, là Hannibal!

Các bác sĩ và y tá đi theo phía sau vội vàng chạy đến đeo ống thở và truyền dịch lại cho cô.

"Không, đừng!" Liliane không chịu phối hợp, giãy giụa không ngừng, Hannibal bất đắc dĩ phải nhào lên người cô, giữ chặt tay chân đang vùng vẫy của cô, nước mắt xót xa tuôn rơi: "Liliane! Không sao đâu, sẽ ổn thôi! Em sẽ tốt lên mà!”

"Em không muốn!" Liliane hét lên, cánh tay đang vùng vẫy vô tình đánh mạnh vào mặt Hannibal.

Bác sĩ không để ý đến sự phản kháng của cô, gần như không tốn chút sức lực nào đã đeo ống thở lại cho cô, đồng thời tiêm cho cô một mũi thuốc an thần.

Thuốc dần dần phát huy tác dụng, Liliane nhìn Hannibal với ánh mắt cầu xin qua làn nước mắt mờ ảo: "Anh ơi, hãy để em đi gặp cha mẹ đi... Em không thể chấp nhận…”

Những lời nói mơ hồ của cô chỉ có Hannibal mới hiểu được, nước mắt cậu lập tức tuôn rơi, cậu vùi mặt bên mép giường Liliane khóc nức nở: "Anh xin lỗi Liliane... Đừng bỏ anh lại... Anh xin em!”

Trải qua nhiều biến cố, Hannibal trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, cậu hiểu ý của em gái, nhưng cậu không thể và cũng không muốn.

Ngày hôm đó, sau khi em gái bị đưa đi, cậu đã bị đánh ngất. Khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.

Sau đó mới biết, lúc đó quân đội Nga tình cờ đi ngang qua, dọa đám "Kẻ nhặt xác" bỏ chạy, đồng thời cũng tiện tay cứu cậu và em gái.

Chỉ là Liliane bị lạnh quá lâu trong băng tuyết, buộc phải cắt bỏ chi dưới mới có thể giữ được mạng sống.

Vốn dĩ đang trong thời kỳ chiến tranh, thuốc men khan hiếm, bác sĩ ban đầu không định điều trị vết thương cho Liliane, thuốc quý giá dùng trên một đứa trẻ nửa chết nửa sống như vậy thật quá lãng phí.

Hannibal đã dùng chuỗi ngọc trai giấu trong gấu bông để hối lộ bác sĩ, ông ta mới đồng ý phẫu thuật cho Liliane.

Vừa rồi cậu ra ngoài tìm thức ăn, không ngờ quay lại đã thấy cảnh này.

"Anh xin lỗi, Liliane.”

Hannibal khóc đến lạc cả giọng, ở độ tuổi này, cậu đã biết mất đi đôi chân có nghĩa là gì. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc, cậu đã mất đi cha mẹ, không thể mất thêm đứa em gái bé bỏng mà cậu yêu thương.

Đó là động lực để cậu tiếp tục sống.

"Đừng rời xa anh... Anh xin em."

Liliane bé bỏng nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng khóc than cầu xin của anh trai vang lên hết lần này đến lần khác, một giọt nước mắt từ khóe mi khép chặt từ từ lăn xuống.

Cô biết rõ mất đi đôi chân có nghĩa là gì, muốn sống sót trong thời đại này ngay cả khi là trẻ mồ côi bình thường cũng không dễ dàng, huống hồ là cô bị liệt.

Cô không có can đảm lớn lao đến vậy, có thể sống tiếp trong đau khổ.

Sau đó, cứ mỗi lần tỉnh lại, Liliane lại tìm mọi cách tháo ống thở và ống truyền dịch, khóc lóc kêu đau muốn gặp cha mẹ. Cô hoàn toàn không có ý chí sống sót.

"Liliane... Cố gắng lên, anh sẽ luôn ở bên em..." Mỗi khi như vậy, Hannibal đều túc trực bên cạnh một bước cũng không rời, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành cô hết lần này đến lần khác. Ngay cả ban đêm, cậu cũng không dám buông lỏng, nằm gục bên mép giường một lúc lại giật mình tỉnh giấc, vội vàng kiểm tra xem Liliane có sao không. Thấy cô ngủ say, cậu liền cúi xuống hôn lên gương mặt non nớt của em gái, khẩn cầu: "Liliane, anh xin em, hãy sống tiếp được không?”

Khẩu phần ăn được cấp cho hai anh em theo chế độ trẻ mồ côi rất ít ỏi, Hannibal cố gắng để dành phần của mình để đổi lấy cháo bột hoặc sữa bò, những thứ có chất dinh dưỡng để Liliane ăn. Nửa tháng trôi qua, Hannibal gầy đi trông thấy, hốc mắt trũng sâu. Cậu đi lại loạng choạng, tinh thần cũng gần như đã đến cực hạn.

Còn Liliane, vì không tích cực điều trị, cộng thêm việc một lòng muốn chết, vết thương ở chỗ bị cắt cụt cứ liên tục bị nhiễm trùng. Trong thời kỳ chiến tranh, kháng sinh còn quý hơn vàng, bác sĩ vì chuỗi ngọc trai mà chỉ tiêm cho cô một lượng rất ít, rồi lạnh lùng buông một câu: "Nghe theo số phận đi." Rồi quay lưng bỏ đi.

"Bác sĩ!" Nghe vậy, trên gương mặt xám xịt của Hannibal thoáng qua vẻ tuyệt vọng, vội vàng đuổi theo bác sĩ ra ngoài.

Liliane nằm trên giường bệnh thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ cô mong chờ cái chết đến như lúc này.

Quá đau đớn, trình độ y tế và trang thiết bị của thời đại này kém xa so với hiện tại, ngay cả bây giờ, việc cắt cụt chân cũng là một ca phẫu thuật lớn. Sau khi thuốc mê hết tác dụng, cô luôn bị dày vò bởi cơn đau. Vết thương đau như dao cắt, lúc thì ngứa ngáy khó chịu, sốt cao toàn thân đau nhức, thậm chí còn bị mất kiểm soát mà đi tiểu, nằm liệt giường như một kẻ vô dụng, mọi thứ đều phải dựa vào Hannibal chăm sóc. Với tâm trí của một người trưởng thành, cô cảm thấy vô cùng tủi nhục và tuyệt vọng, mỗi phút mỗi giây sống đều là một sự dày vò.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng ai đó đang khóc lóc cầu xin ngoài hành lang: "Tôi xin ông, bác sĩ, xin hãy cứu em gái tôi!”

"Kháng sinh quý giá như vậy, nếu cô bé không có ý chí sống sót, cho cô bé cũng chỉ là lãng phí." giọng bác sĩ pha chút bất lực và thương hại, kèm theo một vẻ chân thành khuyên nhủ: "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc, hai anh em cậu, những người đã mất đi cha mẹ và người thân, sẽ phải sống sót như thế nào chưa? Mang theo một đứa em gái mất chân, gần như liệt nửa người, cậu sẽ rất vất vả…”

"Cháu không sợ vất vả!" Cậu bé nhỏ tuổi lớn tiếng phản bác, giọng nói run run nhưng ngữ khí vô cùng kiên định: "Cháu đã không còn cha mẹ, cháu không thể mất thêm em gái! Cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, dù cho cháu phải làm gì đi nữa!"

Ngay sau đó, lại vang lên tiếng cầu xin thống thiết của cậu bé, cùng với tiếng “Bịch bịch” trầm đυ.c khi trán cậu bé đập mạnh xuống sàn xi măng.

"Cầu xin ông!"

Cứ lặp đi lặp lại, dường như cậu bé sẽ tiếp tục dập đầu cho đến khi đối phương đồng ý.

Một lúc lâu sau, người đàn ông thở dài: "Tôi sẽ chỉ tiêm cho cô bé mũi kháng sinh cuối cùng, đây là giới hạn tôi có thể làm được. Có thể sống sót hay không, vẫn phải dựa vào chính cô bé.”

Những gì hai người nói sau đó, Liliane đã không còn chú ý lắng nghe nữa.

Cô nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tuôn trào, theo thái dương chảy xuống, thấm ướt cả gối.

Đáng lẽ Hannibal phải được sống một cuộc sống sung túc, vô lo vô nghĩ trong lâu đài Lecter, sau khi trưởng thành sẽ kế thừa tước vị của cha, trở thành bá tước được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.

Đáng lẽ phải là người cao quý, quyền thế, vậy mà lại phải quỳ xuống đập đầu cầu xin người khác…

Cô vẫn luôn coi giấc mơ như một trò chơi, không quan tâm đến sống chết của người khác, tùy ý làm theo ý mình, tùy ý làm bậy.

Nhưng dù chỉ là trò chơi, có những thứ vẫn khiến cô cảm nhận sâu sắc, khắc cốt ghi tâm.

Ví như yêu và được yêu.

Bàn tay nhỏ bé dưới lớp chăn dần siết chặt, như thể chủ nhân của nó đã hạ quyết tâm.

"Liliane." Hannibal chậm rãi bước vào, cố ý vén tóc để che đi vết bầm tím trên trán, khi đối diện với em gái, cậu chưa bao giờ để lộ bất kỳ sự tủi thân nào mà mình phải chịu đựng.

Trên mặt cậu mang theo nụ cười vui mừng, bước đến mép giường dùng đôi bàn tay trẻ con của mình, âu yếm vuốt ve trán Liliane: "Không sao nữa rồi, em sẽ tốt lên mà. Hãy sống tiếp nhé, anh đã hứa sẽ đưa em về nhà, còn đưa em đi chơi bên hồ như trước đây nữa…”

"Được." Liliane đột nhiên mở mắt, đôi mắt như vừa được rửa sạch bằng nước, lặng lẽ nhìn cậu, phản chiếu khuôn mặt ngây ngốc của Hannibal.

Hannibal không kịp đề phòng, hoàn toàn sững sờ, những lời này cậu đã nói rất nhiều lần mỗi ngày, để dỗ dành Liliane đừng từ bỏ điều trị. Nhưng cô bé chưa bao giờ đồng ý.

Cậu vui mừng cười rộ lên, nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay Liliane gật đầu: "Đã hứa rồi nhé." Cậu biết em gái mình một khi đã đồng ý sẽ không bao giờ nuốt lời.

Liliane nằm trên giường bệnh yếu ớt nở nụ cười với cậu, ngón tay út khẽ móc lấy ngón tay cậu.

Hannibal vừa khóc vừa cười, hai ngón tay móc vào nhau, hứa hẹn một lời hứa không thể phá vỡ—

"Đã hứa rồi nhé."

"Ừm."

Nếu đây là mong muốn của cậu, vậy thì cô có thể sống vì cậu.

Cho dù con đường phía trước gập ghềnh, chông gai, có thể lường trước được những đau khổ dày vò.

Cô cũng sẽ không lùi bước, cho đến khi... cô trở thành gánh nặng, cản trở bước tiến của cậu.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Anhs Mai

Beta: Jully

Check: Phoebe