[Kinh Dị Tổng Hợp] Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 18: Nỗi muộn phiền của thiếu niên (1)

Lần này khi tỉnh dậy trong mơ, cô thấy mình đã xuyên không vào một thai nhi, điều mà đã lâu rồi cô không gặp.

Cô tên là Liliane, từ khi sinh ra đã sống trong một lâu đài ở Litva. Cha cô, Lecter, là một bá tước địa phương. Cha mẹ cô rất yêu thương nhau, cô còn có một người anh trai tên là Hannibal, hơn cô ba tuổi.

Gia cảnh tốt đẹp như vậy quả thật là hiếm có, đáng tiếc là bây giờ là năm 1940.

Là một học sinh cấp ba, cô vẫn còn nhớ rõ mốc thời gian của Chiến tranh Thế giới II trong sách giáo khoa. Năm 1940 chính là lúc Chiến tranh Thế giới II mới bùng nổ.

Còn về việc những quốc gia nhỏ như Litva sẽ ra sao trong Chiến tranh Thế giới II, sách giáo khoa căn bản không đề cập đến.

Điều duy nhất cô biết là vào giai đoạn đầu của Chiến tranh Thế giới II, chiến trường ở châu Âu, sau đó dần dần chuyển sang Liên Xô.

Lớn lên trong thời bình, sau khi biết được bối cảnh thời đại mình đang sống, Liliane đã lâu không cảm thấy bất an đến vậy.

Cô đang ở trong một thời đại chiến tranh đầy bom đạn, sống dưới bóng đen của chiến tranh mỗi ngày. Thông tin lại bị phong tỏa, tình hình chiến tranh thường phải mất một thời gian mới đến được lâu đài ngoại ô này. Mỗi ngày, điều cô mong chờ nhất là được nghe cha đọc điện báo trên bàn ăn, để biết thêm tình hình.

Nhưng bánh xe chiến tranh vẫn không ngừng nghiền nát họ.

Sau khi biết chiến trường đã tiến vào Litva, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đánh đến đây, Liliane đã lợi dụng lúc người nhà không để ý, lén giấu một con dao găm nhỏ bằng lòng bàn tay vào con gấu bông mà mình vẫn ôm.

Không ai có thể chống lại cuộc chiến tranh thế giới này bằng sức lực của một mình mình. Sự tàn khốc và đẫm máu của chiến tranh có thể cảm nhận được khi xem phim, tôi thực sự không muốn tự mình trải nghiệm điều đó.

Nếu thực sự không được... thì tự sát trước để kết thúc giấc mơ này vậy.

Dù rất không nỡ rời xa gia đình này, họ đã đối xử với cô rất tốt.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã bốn năm trôi qua, đến năm 1944.

Trên cầu tàu bên hồ cạnh lâu đài Lecter, hai bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm chơi đùa với nước.

"Liliane, chúng ta về thôi." Một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi ngồi xổm cạnh Liliane, cúi đầu nghiêm túc rửa tay cho cô bé.

Liliane nhìn chằm chằm vào cậu bé, đây là người anh trai Hannibal hơn cô bé ba tuổi. Cậu có mái tóc nâu sẫm mềm mại, thừa hưởng gen trội của cha mẹ, trông rất đáng yêu, có thể thấy sau này lớn lên nhất định là một soái ca.

— Miễn là cậu có thể may mắn sống đến lúc đó.

Trong lòng Liliane dâng lên nỗi bất lực nặng nề. Mang thân xác của một đứa trẻ 4 tuổi, cô không dám làm gì quá khác thường, chỉ có thể thể hiện sự thông minh và chín chắn hơn so với những đứa trẻ khác từ nhỏ, như vậy cũng đủ khiến cha mẹ ngạc nhiên về tài năng của con gái rồi.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không biết tình hình của Litva trong cuộc chiến này, cũng không có cách nào giúp gia đình thoát khỏi thảm họa. Đây là một cuộc chiến tranh thế giới, khói lửa chiến tranh lan tràn khắp nơi, làm gì có chỗ nào yên ổn chứ.

Cho dù có, thì để một đứa trẻ bốn tuổi như cô thuyết phục cha mẹ di cư đến một đất nước khác, thì cha mẹ không coi cô là thần kinh đã là may lắm rồi.

Hannibal rửa tay xong cho Liliane, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cô bé, hai anh em cùng nhau đi về phía lâu đài.

Trên không trung thỉnh thoảng có tiếng máy bay chiến đấu gầm rú bay qua, trong lòng Liliane càng thêm bất an. Khói lửa chiến tranh đã lan đến khu vực của họ rồi.

Quả nhiên, vừa về đến nhà, Liliane đã thấy cha mẹ và người hầu trong lâu đài đang tất bật thu dọn hành lý, trong lòng chợt chùng xuống.

"Hai đứa đi đâu vậy!" Mẹ Vivienne bước tới ôm hai đứa vào lòng, giọng trách móc nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương.

"Nhanh lên xe, chúng ta phải đi thôi." Cha Rudolph giục giã, bế Liliane lên một trong hai chiếc xe ngựa. Chiếc xe được cải tạo từ xe bò, chất đầy đồ đạc.

Liliane còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cả nhà đã hốt hoảng rời khỏi lâu đài mà bao đời nay họ sinh sống.

"Tướng Toria đã viết thư báo cho ta biết chiến tranh sẽ nổ ra trên con đường kia, chúng ta hãy đến rừng trốn mấy ngày, đợi chiến tranh kết thúc thì quay về."

Trên đường đi, Rudolph giải thích tình hình cho bọn trẻ. Đi theo còn có vài người hầu trung thành.

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang bất an của người nhà, Rudolph trấn an: "Chiến tranh sẽ sớm kết thúc thôi, đến lúc đó chúng ta có thể về nhà. Hannibal, khoảng thời gian này con phải chăm sóc em gái cho tốt, được chứ."

"Con sẽ làm được ạ!" Hannibal bé nhỏ ưỡn ngực, mím chặt môi, ánh mắt kiên định.

Lòng Liliane chợt mềm nhũn, nắm chặt lấy tay cậu. Phải nói rằng, Hannibal luôn là một người anh trai có trách nhiệm, rõ ràng bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng luôn yêu thương và chăm sóc cô. Cô bé rất yêu quý anh trai, và cả cha mẹ kiếp này, cũng vì thế mà lo lắng cho số phận của họ.

Đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với chiến tranh ở khoảng cách gần như vậy, Liliane không thể nhìn thấy tương lai, thậm chí không thể nắm bắt được cuộc sống của chính mình, cảm giác này thật tồi tệ.

Cô bé ôm chặt con gấu bông, vùi mặt vào cái bụng mềm mại của nó, cảm nhận được thứ gì đó bên trong qua lớp vải bông, trong lòng cô bé mới yên tâm hơn một chút.

Hy vọng là sẽ không đến lúc phải dùng đến con dao găm.

Một lúc sau, cả nhóm cuối cùng cũng đến được căn nhà gỗ trong rừng. Đó vốn là căn nhà mà Rudolph cho xây để nghỉ mát vào mùa hè, lúc này đã trở thành nơi trú ẩn của họ.

Căn nhà vẫn còn khá sạch sẽ, những người hầu nhanh chóng dọn dẹp đâu vào đấy. Cả gia đình tạm thời ở lại đây.

Vì phải chạy trốn khỏi lâu đài quá vội vàng nên họ không mang theo nhiều thức ăn. Để tiết kiệm lương thực, người hầu phải ra ngoài săn bắn.

Nhưng hiện tại đang là mùa đông, rất khó kiếm được con mồi trong rừng.

Mọi người đều phải nhịn ăn nhịn mặc, cầu nguyện cho quân Đức Quốc xã nhanh chóng rời khỏi khu vực này, để họ có thể trở về lâu đài, trở về nhà của mình.

Một ngày nọ, trời quang mây tạnh, Vivienne đun tuyết tan để tắm cho hai đứa trẻ. Hannibal vốn yêu sạch sẽ, thấy nước không nhiều nên chủ động nhường cho em gái.

Liliane ngồi trong bồn tắm, nhìn mẹ cầm khăn tắm rửa cho mình, còn Hannibal thì đứng bên cạnh giúp đỡ, vẻ mặt đã có chút chai lì.

Dù sao cũng là trẻ con, nhìn thì cứ nhìn thôi.

Nói ra thì ngại, tã của cô bé cũng là do Hannibal thay giúp rất nhiều lần rồi.

"Liliane, con xem này, vòng cổ này." Mẹ lấy ra một chuỗi vòng cổ ngọc trai trêu chọc cô bé, Liliane sáng mắt lên, chộp lấy không buông tay.

Lúc chạy trốn, tài sản trong nhà gần như đều được cất trong mấy chiếc rương có khóa, cô bé không lấy được. Chuỗi vòng cổ này nhất định không thể bỏ qua.

Cô bé vừa nghịch vòng cổ, vừa nhìn mẹ quay người đi rót nước nóng, liền vẫy tay gọi Hannibal: "Anh ơi, gấu, gấu!"

Hai anh em từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, nên Hannibal nhanh chóng hiểu ý em gái, đi lấy con gấu bông mà cô bé lúc nào cũng mang theo bên mình, giơ lên mép bồn tắm nhỏ giọng hỏi: "Liliane, em muốn làm gì?"

Sau đó, cậu nhìn thấy em gái kéo khóa kéo phía sau con gấu bông, nhét chuỗi vòng cổ vào trong. Bên trong không chỉ có một con dao găm, mà còn có một số thức ăn dự trữ được lâu.

Đây là bí mật nho nhỏ của cậu và em gái.

Hannibal kéo khóa lại, đặt con gấu bông về chỗ cũ.

Hannibal đã quá quen với những việc như thế này rồi, cậu đã cảm nhận được sự tinh nghịch của em gái từ khi còn nhỏ, cha mẹ cũng đều nói em gái rất thông minh. Dù cậu không hiểu lắm tại sao em gái lại thích cất giấu đồ đạc, nhưng em gái nói gì, cậu nhất định sẽ làm theo.

Đợi đến khi mẹ bưng nước nóng quay lại, bà tự nhiên phát hiện ra chuỗi vòng cổ đã không cánh mà bay. Bà hỏi: "Liliane, vòng cổ đâu rồi?"

Liliane ngồi trong bồn tắm, hơi nước bốc lên làm mờ đi khuôn mặt non nớt của cô bé, cô bé bĩu môi: "Của con!"

Mẹ nhìn thấy dáng vẻ giữ đồ của cô bé, bật cười, yêu thương véo nhẹ mũi cô bé: "Con bé này, từ nhỏ đã lanh lợi thế rồi."

Bà liếc nhìn Hannibal đang im lặng múc nước cho em gái, ánh mắt hiện lên ý cười.

Là cha mẹ, làm sao có thể không hiểu con cái của mình, chắc chắn lại là chủ ý của Liliane, còn Hannibal thì giúp sức.

Đối với việc hai anh em nhà này có quan hệ tốt như vậy, làm cha mẹ họ đương nhiên là rất vui mừng.

Bà xoa đầu Hannibal, trìu mến nhìn cậu: "Hannibal, sau này cũng phải bảo vệ em gái như vậy nhé." Bà không truy cứu chuyện vòng cổ nữa.

"Vâng ạ." Cậu ôm lấy cổ em gái, cúi xuống hôn chụt vào má cô bé: "Anh thích em gái nhất! Anh sẽ bảo vệ em!"

Mắt Liliane cong thành hai vầng trăng khuyết, "Chụt" một cái lên trán cậu, giọng nói ngọng nghịu: "Em, cũng thích, anh!"

Cô cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu. Cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống cũng không tiếc.

Cô thật sự yêu quý gia đình này từ tận đáy lòng, họ đã cho cô cảm nhận được hơi ấm của gia đình một lần nữa, xoa dịu vết thương lòng của cô. Cô thậm chí còn không phân biệt được đây là mơ hay là thật, chỉ muốn được ở bên gia đình này mãi mãi...

Chỉ tiếc là, mỗi giấc mơ đẹp đều nhanh chóng tỉnh giấc.

Ngày hôm sau, quân đội Đức và Liên Xô giao tranh ác liệt ở bìa rừng. Những người trong nhà nơm nớp lo sợ, cầu nguyện cho họ chuyển địa điểm chiến đấu sang nơi khác. Thế nhưng, thời gian cứ thế trôi qua, tiếng súng đạn dày đặc vang lên không ngừng nghỉ suốt đêm, ngày càng đến gần khu rừng nơi họ ẩn náu!

Hai người hầu không kiềm chế được, tình nguyện ra ngoài dò la tình hình, nói là nếu phát hiện quân đội áp sát sẽ báo cho họ rút khỏi căn nhà gỗ.

Tuy nhiên, hai người vừa đi khuất bóng liền bặt vô âm tín, không rõ sống chết. Những người trong nhà cũng không dám manh động, thời tiết lạnh giá thế này, rời khỏi căn nhà có thể che chắn gió rét để đi vào rừng sâu, quả thật quá mạo hiểm.

Hơn nữa, còn có hai đứa trẻ nữa.

Ngày thứ ba, một trận chiến ác liệt diễn ra trong khu rừng cách đó không xa, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là một mảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.

"Chiến trường đã chuyển hướng rồi sao?" Cha Lecter đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, siết chặt nắm tay, do dự không biết có nên ra ngoài dò la tình hình hay không.

Ông tiến lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, sắc mặt liền biến đổi!

Một toán lính mặc quân phục quân Đức Quốc xã đang giương súng tiến về phía căn nhà gỗ!

"Trốn đi!" Rudolph hốt hoảng hạ giọng, ra hiệu cho Vivienne, bà vội vàng bế Liliane lên, kéo Hannibal chạy một mạch lên phòng ngủ trên lầu!

"Trốn kỹ vào, đừng ra ngoài." Vivienne như đã lường trước được điều gì, hôn lên má hai đứa trẻ với đôi mắt ngấn lệ, nhét chúng vào trong tủ quần áo.

"Không, đừng bỏ con..." Liliane nắm chặt lấy tay mẹ, không chịu buông, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của cha mẹ, lòng cô bé dâng lên nỗi sợ hãi tột độ.

Vivienne ôm chặt lấy cô bé một cái, dặn dò Hannibal: "Bảo vệ em gái cho tốt."

Hannibal mím chặt môi, ôm chặt lấy đứa em gái đang vùng vẫy, cậu thông minh đã hiểu được ý định của mẹ, sắc mặt trắng bệch và đau buồn.

Vivienne nghẹn ngào đóng cửa tủ quần áo lại, chạy ra khỏi phòng. Bà phải dẫn bọn chúng đi, mới có thể đảm bảo nơi trú ẩn của hai đứa trẻ không bị bại lộ!

Vừa chạy ra khỏi phòng, dưới lầu liền vang lên hai tiếng súng, bà ngã quỵ bên lan can, trừng mắt nhìn chồng mình ôm ngực, loạng choạng ngã xuống, bà thét lên trong tuyệt vọng: "Không --"

"Ở đây có một người phụ nữ!" Vài tên quân Đức Quốc xã nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn thấy bà, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, có tên nóng vội đã xông lên lầu muốn tóm lấy bà!

Vivienne nhớ đến những gì trong điện báo về sự tàn bạo của quân Đức Quốc xã đối với phụ nữ và trẻ em, chồng đã chết, trái tim bà cũng chết theo, không chút do dự, bà rút con dao găm tự vệ từ trong qυầи ɭóŧ ra, đâm thẳng vào ngực mình!

"Xúi quẩy!" Tên quân Đức Quốc xã đá đá vào thi thể người phụ nữ nằm trên đất, nhổ một bãi nước bọt với vẻ mặt ghê tởm.

Tên còn lại gọi với theo: "Nhanh lục soát đồ đạc đi."

Nói đúng ra thì bọn chúng không phải là quân đội Đức Quốc xã, mà là lính đào ngũ. Bản thân bọn chúng trước khi gia nhập quân đội đã không phải là người tốt lành gì, trong trận chiến vừa rồi, tên chỉ huy của bọn chúng bị thương nặng, mấy tên này thấy đây là cơ hội tốt để bỏ trốn, liền tàn nhẫn gϊếŧ chết hắn ta!

Nghe thấy tiếng lục lọi đồ đạc vang lên từ dưới lầu, Hannibal trong tủ quần áo bịt chặt miệng em gái, sợ cô bé phát ra tiếng động nào đó thu hút kẻ địch.

Liliane hé mắt nhìn ra ngoài qua khe hở của tủ quần áo, tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vừa rồi bị mẹ nhét vào tủ quần áo quá vội vàng, cô bé thậm chí còn chưa kịp cầm theo con gấu bông.

Bây giờ nếu bị phát hiện, chết có lẽ là một kết cục may mắn.

Chỉ sợ là...

Giây phút này, cô bé hận sự bất lực của bản thân đến nhường nào.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Jully

Check: Phoebe