[Kinh Dị Tổng Hợp] Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 17: Tấm gương Bóng Đêm (Hoàn)

Ngày 12 tháng 7 (một ngày trước khi rời đảo), 9:03 sáng.

Buổi sáng sau cơn mưa lớn, bầu trời trong xanh, gió biển thổi hiu hiu. Ngày hôm nay dường như không có gì khác biệt so với những ngày trước.

Liliane thức dậy và chuẩn bị bữa sáng, tất nhiên là phải làm thêm một phần, bởi vì Frank nhất định sẽ đến ăn ké.

"Cá hun khói ngon quá."

"Anh muốn thêm chút nữa không?"

Hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện vu vơ, thi thoảng ánh mắt giao nhau, mỉm cười thấu hiểu nhưng lại ẩn chứa một dòng chảy tình cảm bị kìm nén đang âm thầm dâng trào.

Frank hoàn toàn không che giấu ánh mắt nóng bỏng dành cho Liliane, đó là ánh mắt khao khát muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.

"Chờ một chút nữa, Frank." Liliane khéo léo léo từ chối, vừa đủ để giữ chân Frank, vừa không khiến anh ta nổi điên mất kiểm soát.

Hai người quấn quýt lấy nhau cho đến tận tối --

Đây cũng là một phần trong kế hoạch mà Liliane đã vạch sẵn.

"Anh ta thích trốn trong mật thất để rình mò sao? Tôi sẽ cho anh ta xem cho đã. Xem tôi và anh làʍ t̠ìиɦ cả đêm... Đây chính là hình phạt tôi dành cho anh ta.”

"Ước muốn của em, tất nhiên anh sẽ thực hiện." Frank cười đầy tự mãn. Người đẹp trong vòng tay, lại có thể làʍ t̠ìиɦ trước mặt bạn trai cũ của cô để sỉ nhục anh ta, thực sự thỏa mãn bản tính xấu xa của đàn ông.

Ngày 12 tháng 7 (một ngày trước khi rời đảo), 8:20 tối.

Đến tối, Liliane hoàn toàn khác với vẻ e thẹn ban ngày, chủ động mặc một chiếc váy ngủ ren màu đen gợi cảm và mời Frank vào phòng cô để uống một ly rượu vang đỏ.

Frank vui vẻ đồng ý, tất nhiên là anh ta hiểu việc uống rượu vang chỉ là cái cớ.

Anh ta bước vào phòng, Liliane đang rót rượu vang vào ly, rót khoảng một phần ba thì dừng lại, đưa một ly cho anh ta, tự mình nâng ly lên và nói: "Cheers."

"Cheers!" Frank mỉm cười nâng ly, chạm ly với Liliane, vang lên tiếng leng keng giòn tan, ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có dòng điện nóng bỏng chạy qua, cùng lúc đó cả hai ngửa đầu uống cạn.

Frank đặt ly rượu xuống, đưa tay ôm lấy Liliane, ánh mắt đầy tình yêu và ham muốn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô: "Cục cưng à, tối nay em thật đẹp."

Liliane rót thêm rượu vang vào hai ly rỗng, liếc nhìn anh ta và trách móc: "Chẳng lẽ ngày thường tôi không đẹp sao?"

"Đương nhiên là đẹp." Frank không thể che giấu sự kinh ngạc, Liliane hôm nay toát lên một vẻ quyến rũ khác hẳn ngày thường, dưới lớp váy ren đen là làn da trắng nõn như ẩn như hiện, nữ thần lạnh lùng khó tiếp cận lúc này hóa thành một con hồ ly quyến rũ, đôi tay mềm mại như rắn quấn quanh cổ anh ta, cùng anh ta uống hết ly này đến ly khác.

Cơn say và bầu không khí dần lên đến cao trào, Frank đẩy ly rượu Liliane đưa tới, ôm người ngã xuống giường: "Cục cưng, chúng ta nên làm việc chính rồi.”

Anh ta gấp gáp cởϊ qυầи áo, Liliane nằm nghiêng trên giường, tay chống cằm với dáng vẻ quyến rũ, cười khanh khách nhìn anh ta.

"Ưʍ." Đột nhiên anh ta cảm thấy chóng mặt, nghi ngờ mình đã uống quá nhiều rượu, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, trời đất quay cuồng. Môi Liliane đóng mở như đang nói điều gì nhưng tai anh ta ù đi, cơ thể mềm nhũn nặng nề ngã xuống giường, bất tỉnh hoàn toàn.

Trước khi mất ý thức, anh ta cuối cùng cũng nghe rõ Liliane nói: "Đừng vội, trò hay còn ở phía sau."

Liliane đẩy Frank, xác nhận thuốc đã có tác dụng, anh ta ngủ say như chết, vội vàng gạt cần mở cửa mật thất.

Vừa mới mở được một khe hở, Victor ở phía sau gương đã sốt ruột chui ra, đỡ lấy vai Liliane, lo lắng nhìn cô: "Em không sao chứ?"

"Không sao." Liliane lắc đầu, giục giã: "Chúng ta nhanh lên."

"Được."

Victor cúi xuống nhìn Frank đang ngủ mê man, giọng nói có chút ghen ghét và khinh bỉ đá vào người anh ta: "Chính tên này đã lừa gạt chúng ta."

"Mau phụ em một tay." Liliane giục. Hai người một người nhấc chân, một người đỡ tay, khiêng Frank vào mật thất. Frank như một đống rác bị hai người ghê tởm ném vào góc phòng, đầu đập mạnh xuống đất phát ra tiếng "bịch" nặng nề nhưng anh ta vẫn không có phản ứng gì.

Liliane cẩn thận lục soát trên người Frank, lấy pin điện thoại, đồng hồ và các vật dụng khác của anh ta, để phòng ngừa, cô còn bảo Victor cởi hết quần áo của anh ta, chỉ chừa lại chiếc qυầи ɭóŧ ôm sát người, rồi mới dừng lại.

Làm xong những việc này, hai người lại xuống phòng dưới lầu lấy vali của Frank lên để vào mật thất, dọn dẹp phòng Frank đã ngủ, rửa sạch ly rượu vang đỏ, thu dọn căn phòng không còn dấu vết của người thứ ba.

Ngày 12 tháng 7 (một ngày trước khi rời khỏi đảo), 11:45 tối.

Liliane liếc nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ gần nửa đêm. Cô chủ động ôm Victor: "Cục cưng, chúng ta đổi phòng nghỉ ngơi một chút đi. Sáng mai có thể rời khỏi đây rồi."

Victor nhiệt tình hôn lại cô: "Ừm, ngày mai sẽ..."

"Chúa ơi!" Liliane đột nhiên kêu lên kinh hãi, cô luống cuống đưa tay ra, ngón áp út trống trơn: "Nhẫn của em!"

Victor kêu lên: "Rơi ở đâu rồi!"

Liliane cắn môi lắc đầu: "Em không nhớ, chiếc nhẫn này vốn đã hơi rộng so với ngón tay em, anh cũng biết là hàng giảm giá không thể sửa được... Vừa rồi em mới phát hiện ra nhẫn đã biến mất. Hay là chúng ta tìm kiếm trong phòng?"

Dù sao đó cũng là nhẫn cưới, ý nghĩa rất lớn. Hai người lần theo nơi vừa đi qua, cẩn thận tìm kiếm, một tiếng đồng hồ sau vẫn không thấy đâu.

Ngày 13 tháng 7, 1:15 sáng.

Liliane áy náy đến mức hai mắt đỏ hoe: "Xin lỗi Victor, em đã làm mất nhẫn anh tặng... Rõ ràng là khi anh nói chia tay, em cũng không nỡ tháo nó ra, vậy mà em lại ngu ngốc làm mất nó... Xin lỗi!"

"Không phải lỗi của em." Lời nói của cô khiến Victor càng thêm kiên định phải tìm cho ra chiếc nhẫn, không thể để Liliane tự trách bản thân được.

Anh ta suy nghĩ một chút: "Chúng ta đã tìm tất cả mọi nơi rồi chứ?"

Liliane gật đầu: "Đúng vậy, à không, còn một chỗ!"

"Mật thất!" Hai người gần như đồng thanh thốt lên, nhìn nhau có chút lúng túng.

Bây giờ xem ra, Liliane có lẽ thật sự là lúc kéo Frank đã vô tình làm rơi nhẫn nhưng hiện tại đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi Frank bị chuốc thuốc mê, không ai có thể đảm bảo Frank ở trong đó đang trong tình trạng gì!

Là đang hôn mê bất tỉnh, hay là đã tỉnh lại, phát hiện bị hai người bọn họ lừa gạt mà nổi trận lôi đình?

Victor nắm chặt tay, kiên quyết nói: "Để anh vào tìm!"

Liliane do dự: "Em lo cho anh."

Victor cảm thấy ấm áp trong lòng: "Không sao, đó là thuốc ngủ mạnh anh mua ở chợ đen, lúc đó em chỉ uống nửa cốc nước thôi mà cũng đã ngủ mê man hơn mười tiếng đồng hồ. Cho dù pha vào rượu vang có giảm bớt dược tính, bây giờ hẳn là vẫn chưa tỉnh đâu."

Liliane lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Anh nhanh lên, em canh cửa."

Hai người phân chia nhiệm vụ xong, bắt đầu hành động.

Liliane trước tiên gạt cần, Victor lập tức chui vào, may mà Frank vẫn đang ngủ say.

Bên trong rất tối, Victor cầm đèn pin soi sáng, loay hoay mò mẫm trên mặt đất.

Liliane ở cửa mật thất lo lắng hỏi: "Tìm thấy chưa?"

"Chưa..."

Đột nhiên dưới chân anh ta dẫm lên thứ gì đó, cúi người nhặt lên, lập tức mừng rỡ: "Liliane -"

Nụ cười vui mừng còn chưa dứt trên mặt, anh ta quay đầu nhìn người phụ nữ ở cửa, lại nhìn thấy cánh cửa mật thất dày nặng đang khép lại từng chút một, ngăn cách ánh sáng bên ngoài, bóng tối như mực từng chút một che khuất khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Liliane, anh ta nhìn thấy rõ ràng đôi môi đỏ mọng của cô cong lên nụ cười tà ác như con rối!

"Không -"

Hồi phục tinh thần từ trong kinh hãi, anh ta theo bản năng lao về phía cửa, nhưng đã muộn, cánh cửa đá với tốc độ có vẻ chậm rãi nhưng nhanh chóng, đóng sầm lại trước mặt hai người!

Thế giới lại trở về với sự tĩnh lặng.

Liliane đứng trước gương, tấm gương lớn soi rõ khuôn mặt đang mỉm cười của cô, ánh mắt cô rất sắc bén, như thể nhìn thấu tấm gương một chiều này nhìn thấy người bên trong.

Cô đưa tay vuốt ve mặt gương nhẵn nhụi, nhẹ nhàng nói: "Đàn ông luôn tự cho mình là đúng. Victor, ai cho anh tự tin rằng chỉ cần khóc lóc xin lỗi là có thể được tha thứ?"

Khi anh ta bắt đầu lựa chọn tham gia vào thử thách này, thì đã định sẵn kết cục bi thảm giữa hai người.

Bởi vì trò chơi này cho dù kết quả thử thách như thế nào, đối với anh ta đều là trăm lợi không một hại, người bị tổn thương chỉ có mình cô.

"Có câu nói rằng, xin lỗi có ích, thì cần gì đến cảnh sát, tôi rất đồng tình."

Cô hứng thú nhếch môi, đánh giá tấm gương: "Khả năng cách âm của mật thất thật tốt, bây giờ anh nhất định đang tức giận đập tường gào thét nhưng bên ngoài một chút âm thanh cũng không nghe thấy."

"Nghĩ kỹ đi, đợi đến lúc Frank tỉnh lại nhìn thấy anh, sẽ là biểu cảm gì? Là đánh cho anh một trận nhừ tử, hay là đồng bệnh tương liên với anh?"

Cô cười độc ác, cố ý treo chiếc chìa khóa có dây xích mảnh lên mặt gương: "Nhìn từ bên trong, chìa khóa có phải rất gần anh, dường như đưa tay ra là có thể lấy được? Đáng tiếc, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn."

Chìa khóa rất tinh xảo rất đẹp, cho dù có ai đến, nhìn thấy chìa khóa cũng sẽ cố gắng tìm "ổ khóa", mà không ai nghĩ đến, chiếc chìa khóa này lại là để mở từ bên trong.

Hơn nữa cô đã hỏi thăm Frank, trò chơi này anh ta đã chơi say mê được vài năm, ngay cả thư ký cũng chỉ biết những cặp đôi may mắn được chọn sẽ đến một hòn đảo tư nhân nào đó của ông chủ để nghỉ dưỡng miễn phí, mà không biết, ông chủ nhà mình sẽ đích thân làm mồi nhử đi "câu dẫn" những người phụ nữ bị bạn trai chia tay.

Cơ quan mở mật thất từ bên ngoài, ngoài Frank ra, bây giờ lại có thêm Liliane, không ai biết.

Cô khoanh tay, ung dung nhìn mình trong gương: "Thực phẩm bên trong chỉ đủ cho anh và Frank ăn trong hai ngày, đợi đến hai ngày sau, hết đạn hết lương thực, phải làm sao mới có thể sống sót, kiên trì thêm một ngày chờ đợi sự cứu viện có thể đến, tôi đề nghị anh nhân lúc Frank còn chưa tỉnh lại, nắm chắc thời gian suy nghĩ kỹ vấn đề này."

"Còn về tôi." Cô hờ hững vẫy tay với tấm gương, hay nói đúng hơn là người trong gương, một tay che mặt, giả vờ khóc lóc: "Chúa ơi, bạn trai tôi để lại một bức thư chia tay rồi đá tôi, tôi cũng không tìm thấy anh ta nữa..."

Người đàn ông sẽ không ngờ rằng, bức thư chia tay vốn là để thử thách người phụ nữ, lại trở thành lá bùa đòi mạng anh ta.

"Tạm biệt, à không, vĩnh biệt, Victor, Frank, chúc hai người hạnh phúc." Cô mỉm cười tạm biệt hai người, không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào cũng không sao.

Xuống lầu đến chỗ cầu dao điện, ngắt nguồn điện của cả căn biệt thự. Như vậy, camera giám sát trong mật thất cũng không còn tác dụng.

Cô tìm một căn phòng khác, đặt báo thức cho điện thoại di động, thay quần áo đẹp đẽ rồi ngủ một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau, cô xách hành lý ra bờ biển, ngồi trên bãi cát trắng mịn, mặc cho gió biển thổi tung mái tóc dài, chiếc váy dài bay trong gió, nhắm mắt lại một cách thoải mái, yên lặng chờ đợi con tàu đến đón.

Ngày 13 tháng 7, 12:00 sáng

Trò chơi kết thúc.

"A Lạc, nếu có một ngày tớ và bạn trai cậu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước?"

"Tất nhiên là cậu rồi, tớ sẽ không trọng sắc khinh bạn đâu."

"Hihi, tớ biết mà. A Lạc, tớ thích cậu nhất ~~"

Cô không thích thử thách, hỏi như vậy cũng chỉ là thuận miệng nói ra lúc rảnh rỗi thôi. Nhưng cho dù câu trả lời của đối phương chỉ là an ủi, cũng có thể khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Cô chưa bao giờ đánh giá cao lòng tốt của con người, cũng không bao giờ đánh giá thấp sự độc ác của con người. Mà sự tàn khốc của lòng người, chỉ có thể bộc lộ chân thực nhất vào những thời khắc quan trọng.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Jully

Check: Phoebe