"Mang người nhập phủ! Cô tự mình thẩm vấn!"
Lê Cảnh Hành xoay người xuống giường, trừng mắt nhìn Trì Dạng gằn từng chữ một: "Hầu! Hạ! Ta! Thay! Y! Phục!"
Trì Dạng vẻ mặt vô tội.
[Kẻ gây tội lại không phải ta, tên chó má này nổi điên cái gì?!!!]
Nam nhân gần như dùng hết tất cả tự chủ cả đời của mình mới có thể nhịn xuống không trừng phạt nàng một trận.
Hết gọi hắn là quỷ đoản mệnh rồi lại đến cẩu đồ vật, nữ nhân này quả thực là đại nghịch bất đạo.
Trì Dạng giả bộ không nhìn thấy ánh mắt như muốn gϊếŧ người của hắn. Nàng đứng dậy nói: "Thϊếp thân tuân mệnh."
[Nói thế nào đi nữa, nếu cẩu đồ vật này nguyện ý làm chủ cho người bị hại thì không còn gì tốt hơn. Chỉ là không biết nếu hắn biết kẻ làm bậy chính là con trai của người cậu "tốt đẹp" kia của mình, liệu có thể dung túng hay bao che cho tội phạm không? Hoặc là dứt khoát giúp kẻ ác làm việc ác, gϊếŧ chết luôn nhân chứng!]
Lê Cảnh Hành nhịn rồi lại nhịn.
Hắn ở trong lòng nữ nhân này là loại người không thể chịu nổi như thế sao?
Không đúng, nàng nói người gây tội chính là biểu huynh?
Đương kim Trì Hoàng Hậu cũng không phải là mẹ đẻ của Thái Tử, mà người sinh ra hắn chỉ là một cung nữ. Hoàng đế rượu say loạn tính sủng hạnh đối phương, không nghĩ tới có mang long tử, chỉ là đáng tiếc mẹ đẻ hắn vô phúc, sau khi sinh con xong thì xuất huyết nhiều bỏ mình.
Hoàng đế thương tiếc hài tử bơ vơ không nơi nương tựa, lại nghĩ đến Hoàng hậu nhiều năm không con, thế là mang Lê Cảnh Hành ghi dưới danh nghĩa của nàng làm con.
Hắn từ con của một cung nữ nhảy trở thành con vợ cả của Hoàng Hậu. Sau đó Hoàng Đế thấy biểu hiện của hắn cũng không tồi, liền thuận thế phong làm Thái Tử.
Ông lập hắn làm trữ quân cũng không phải là nhìn trúng hắn kế thừa đại thống, chẳng qua là muốn bịt miệng đám quan lại, không cho triều thần mỗi ngày đều làm phiền mình đòi lập Thái Tử.
Còn chuyện đến cuối cùng ai có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, thì phải xem bản lĩnh của từng người, cho nên vị trí Thái Tử này của Lê Cảnh Hành cũng không hề vững chắc.
Mẹ đẻ của Lê Cảnh Hành là con gái của tiểu quan trông cửa thành, phía trên còn có một huynh trưởng. Sau khi hắn ra cung khai phủ thì đại bá đã đến cửa tìm hắn, hy vọng hắn có thể cho ông ta một con đường thuận lợi.
Hắn thấy ông ta và biểu huynh đều là văn không được võ không xong, cho nên cũng không cố gắng nhét vào quan trường, ngược lại để đại bá ở trong phủ làm quản sự ở ngoại viện.