Trì Dạng gấp đến độ muốn khóc, sao mà đời này lại khác xa đời trước như vậy chứ?
[Thôi thôi, dù sao tên đoản mệnh này lớn lên không tồi, dáng người cũng rất đẹp, trước mắt còn là xử nam nữa, tính ra ta cũng không có hại, coi như là ngủ miễn phí một tiểu quan vậy!]
Lê Cảnh Hành sắc mặt âm trầm đến mức sắp nhỏ nước, nữ nhân lớn gan này vậy mà dám bảo hắn là tiểu quan, thực sự không thể tha thứ được! Thế là hắn há mồm, cắn lên đôi môi phấn hồng của nàng một cái thật mạnh.
Trì Dạng bị đau đến kêu lên, nhưng mà tiếng kêu thảm thiết của nàng rất nhanh đã bị Lê Cảnh Hành chặn ở trong miệng, biến thành những tiếng nức nở nhỏ vụn, không ngừng trêu chọc lý trí của nam nhân.
Vừa mới định tiến hành đến bước tiếp theo, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói nơm nớp lo sợ của Tiểu Phúc Tử.
"Điện hạ, bên ngoài phủ có người muốn kêu oan!"
Lê Cảnh Hành ngẩng đầu, chỉ tặng cho Tiểu Phúc Tử đúng một chữ: "Cút!"
Nhưng Trì Dạng lại là giật mình một cái.
[Ngày mai sắp sửa bị ngự sử dâng tấu buộc tội tới nơi, vậy mà ngươi vẫn còn có tâm tình ngủ nữ nhân. Cẩu đồ vật ngươi không thua thì ai thua!]
Lê Cảnh Hành cứng người lại.
Giải oan thì phải đi tìm Kinh Triệu Phủ, tìm hắn thì có ích gì đâu? Ngự sử vì sao lại buộc tội hắn?
"Nhưng mà điện hạ..."
Tiểu Phúc Tử muốn nói lại thôi. Lần này tạo nghiệt chính là biểu ca của điện hạ, Kinh Triệu Phủ không dám nhận án cho nên mới đá người đến phủ Thái Tử.
Nếu mà Thái Tử mặc kệ, cô nương nhà người ta chính là chết một cách vô ích!
Lê Cảnh Hành lúc này đang nổi nóng, Tiểu Phúc Tử còn không có ánh mắt khiến cho hắn rất phiền, giận càng thêm giận. Đang lúc muốn cho Tiểu Phúc Tử đi xuống lãnh phạt, bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của Trì Dạng.
[Điêu nô ngươi nuôi ỷ thế hϊếp người, cường đoạt dân nữ nhập phủ gian da^ʍ. Cô nương người ta không chịu được nhục nhã đã thắt cổ tự sát, người nhà muốn báo quan để lấy lại công đạo, mà tên Thái Tử ngu xuẩn nhà ngươi lại không hay biết gì, bị điêu nô dùng làm tấm mộc để đàn áp người tốt!]
[Người ta đã cùng đường mới tới cửa kêu oan, tên chó má nhà ngươi lại muốn bỏ mặc không hỏi!]
[May mắn đời trước ngươi đoạt vị thất bại, nếu không làm hoàng đế cũng là hôn quân mắt mù tai điếc, cuối cùng chịu khổ vẫn là lê dân bá tánh!]
Lê Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào Trì Dạng, hai mắt như muốn phun lửa.
Nữ nhân này dám ở trong lòng nhục mạ hắn như thế, nếu không phải giữ lại nàng còn có tác dụng, thì bây giờ hắn đã... đã... phất tay áo bỏ đi rồi!