Đại bá của Lê Cảnh Hành tên là Chu Hảo, nhi tử của ông ta là Chu Văn.
Bởi vì có thân phận không bình thường, ông ta so với một quản sự bình thường còn có mặt mũi hơn nhiều. Con trai độc nhất Chu Văn càng là kiêu ngạo ương ngạnh, tác phong hành sự so với con quan ở kinh thành còn bá đạo hơn mấy phần.
Nghĩ đến biểu huynh cường đoạt dân nữ, còn bức tử người ta, Lê Cảnh Hành cũng nóng nảy lên.
Hiện giờ vị trí trữ quân này của hắn tràn ngập nguy cơ, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm muốn lôi ra sai phạm của hắn. Chỉ sợ đúng như Trì Dạng "nói", mấy tên quan ngự sử thích nhất là cáo trạng đó đang thức suốt đêm để viết sổ con rồi.
Chuyện này nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Lê Cảnh Hành thấy động tác của Trì Dạng lóng ngóng, hắn dứt khoát tự mình động thủ, nghĩ thêm một lát thì nói: "Thái Tử Phi cũng đi cùng Cô đi."
Hắn phải cho nàng nhìn thật kỹ dáng vẻ công chính nghiêm minh của hắn!
Nếu không phải sợ bị Lê Cảnh Hành cho là yêu ma quỷ quái, Trì Dạng thật sự rất muốn hỏi một câu: Huynh đệ, ngươi cũng trọng sinh sao?
Trì Dạng một bên mặc quần áo, một bên chửi thầm không thôi.
[Tên đoản mệnh này không phải là cũng sống lại một đời chứ?]
[Nếu đúng là như vậy, hắn hẳn là đã biết người trong lòng của hắn kỳ thật đã sớm thông đồng với Tứ đệ của hắn từ lâu.]
[Cũng nên biết đôi phụ tử họ Chu này không chỉ có ỷ thế hϊếp người, sau đó còn liên luỵ đến hắn bị gán tội buôn muối lậu trái phép. Sau khi sự việc bị phanh phui, bọn chúng bôi nhọ hắn mới là chủ mưu, dẫn tới Hoàng đế hoàn toàn chán ghét hắn, dưới sự giận dữ phế bỏ vị trí Thái Tử.]
Lê Cảnh Hành càng nghe mặt càng tái rồi, đầu óc không kịp tiếp nhận mấy thông tin khủng khϊếp này. Chuyện cường đoạt dân nữa còn chưa xử lý, đã nghe thấy hai miếng dưa kinh thiên động địa, hắn thật sự là ngấm không nổi!
Ăn không hết, thực sự là không nuốt trôi nổi mà!
Thôi, trước mắt cứ giải quyết xong việc này đã mới có thời gian chú ý chuyện khác.
Lê Cảnh Hành sát khí đằng đằng đi ra khỏi phòng, Trì Dạng thật cẩn thận đi theo phía sau.
Gia đình người bị hại đã được mời đến đại sảnh, là cha mẹ và huynh trưởng của vị cô nương kia. Hai vị phụ mẫu đều là dân chúng lương thiện, ca ca thì là một vị cử nhân.
Tiểu Phúc Tử cao giọng thông báo: "Thái Tử, Thái Tử Phi giá lâm!"
Cả trong cả ngoài đại sảnh đều quỳ xuống một đống người, tất cả cùng hô lên nói: “Cung nghênh Thái Tử, Thái Tử Phi, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Lê Cảnh Hành nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi."
Mọi người đứng dậy, Lê Cảnh Hành và Trì Dạng trước sau nhập tòa.
Cha mẹ và huynh trưởng của cô nương kia liên tục dập đầu với Lê Cảnh Hành, trăm miệng một lời nói: "Thảo dân cầu Thái Tử điện hạ làm chủ, trả lại công đạo cho tiểu nữ/muội muội của thảo dân!"