Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Tôi HE Với Nữ Chính

Chương 3

Cô biết rằng nếu người phụ nữ ấy rời khỏi đây, có lẽ cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nữa, những suy nghĩ về chiếc váy của cô ấy trong đầu mình cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra.

Nghĩ như vậy, Tô Bắc Nam lập tức đặt ly rượu xuống, bước nhanh về phía người phụ nữ kia, cuối cùng cô đuổi kịp người kia ngay khi cô ấy chuẩn bị bước ra khỏi cửa quán bar.

"Bạn ơi—" Cô thở hổn hển.

"Cô gọi tôi sao?" Người kia dừng lại, quay đầu nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự thắc mắc.

"Vâng, tôi có thể làm quen với cô một chút không ạ?" Tô Bắc Nam khẽ mỉm cười, cô có hơi chút lo lắng.

"Tôi tên là Tô Bắc Nam."

Nghe đến cái tên này, đồng tử của Kiều Lật hơi co lại, ngón tay siết chặt túi xách hơn.

Cô ấy mím môi, trông càng thêm lạnh lùng, "Tôi tên là Nguyễn Lật."

Tô Bắc Nam không nhận ra điều bất thường, cô lấy điện thoại ra rồi đưa về phía "Nguyễn Lật" để quét mã.

"Chúng ta có thể kết bạn WeChat không?"

Cô nghĩ, nếu đối phương không đồng ý kết bạn, cô sẽ lập tức chia sẻ quan điểm của mình về chiếc váy. Nếu đồng ý, cô có thể nói qua WeChat để tránh làm cả hai ngại ngùng.

"Được thôi." Kiều Lật gật đầu, lấy điện thoại ra và quét mã QR của cô.

Lúc này, Cố Dao Thanh đã trở lại sau khi săn mồi, nhưng trông có vẻ thất vọng, rõ ràng là tay không trở về.

Nhìn ra mối quan hệ giữa hai người, Kiều Lật khẽ cười.

"Tôi đi trước nhé, tạm biệt."

Tô Bắc Nam gật đầu, nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi, trong lòng dâng lên cảm giác đồng cảm.

"Tạm biệt."

Sau khi Kiều Lật rời khỏi quán bar, một cơn gió lạnh ập đến, khiến cô ấy run lên. Ngay sau đó, một chiếc áo khoác rộng được choàng lên người cô ấy.

Kiều Lật quay đầu lại thì thấy Cảnh Dụ.

"Cảm ơn, tôi không cần." Kiều Lật nắm lấy áo rồi trả lại cho hắn ta.

"Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện được không?" Ngửi thấy mùi rượu trên người cô, Cảnh Dụ khẽ nhíu mày.

Kiều Lật lắc đầu, trông có vẻ mệt mỏi.

"Cảnh Dụ, tôi đã nói rồi, chúng ta không cùng một thế giới, không thể ở bên nhau được đâu."

Cô và Cảnh Dụ quen nhau được vài tháng, hắn ta còn trẻ mà đã có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Cảnh, thật sự rất tài năng, việc ở bên một người như hắn ta, nói không rung động là nói dối.

Nhưng ngay trước khi Cảnh Dụ tỏ tình, cô ấy phát hiện ra rằng hắn ta đã có hôn ước, vì vậy Kiều Lật lập tức từ chối Cảnh Dụ.

Và, vừa nãy, cô còn gặp được người đó.

Giống như những gì cô nghe ngóng được, vị hôn thê của Cảnh Dụ tên Tô Bắc Nam, xuất thân tốt, vóc dáng đẹp, bất cứ ai gặp cô ấy đều cảm thấy tự ti.

Cô ấy không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng ít nhất là Kiều Lật cảm thấy rất tự ti.

"Kiều Kiều, tin anh được không?" Cảnh Dụ có chút bất lực.

"Cho anh một chút thời gian giải quyết chuyện nhà họ Tô."

"Cảnh Dụ, chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa." Kiều Lật hít một hơi sâu, hốc mắt cay cay. Sợ bản thân sẽ mất bình tĩnh nên cô ấy nhanh chóng vẫy một chiếc taxi rồi bước lên xe.

Sau khi lên xe, điện thoại của Kiều Lật rung lên hai lần.

Cô ấy cúi xuống nhìn thì thấy tin nhắn của Tô Bắc Nam.

【Tô Bắc Nam】: Chị ơi, chị cũng là một nhà thiết kế thời trang ạ?

Kiều Lật ngay lập tức bắt lấy trọng điểm của câu nói - chữ “cũng”.

Cô ấy không trả lời, nhưng sự tò mò khiến Kiều Lật nhấn vào trang cá nhân của đối phương.

Những bài đăng gần đây đều liên quan đến thiết kế thời trang, nhưng trước đó, đều là những bức ảnh chụp tại các buổi tiệc trà, dạ tiệc của những gia đình danh giá.

Trong ảnh, một món trang sức tùy ý của Tô Bắc Nam cũng đã bằng cả tháng lương của cô. Cảm giác bất lực lại dần dâng lên trong lòng Kiều Lật.

Lúc này, điện thoại lại rung lên.

【Tô Bắc Nam】: Không biết tôi đột ngột nói thế này có khiến cô cảm thấy lạ không, nhưng chiếc váy cô mặc lúc nãy thực sự có màu sắc rất đẹp.