Từ nơi ở của Tô Bắc Nam đến Lê Tầm chỉ mất khoảng nửa giờ đi xe.
Bây giờ bên ngoài Lê Tầm đã đỗ đầy siêu xe giống như lời đồn, chưa bước vào trong đã nghe thấy âm thanh không ngừng từ bên trong vọng ra.
Tô Bắc Nam xoa xoa tay có chút lo lắng, nhưng cũng không giấu nổi sự mong đợi mơ hồ.
Cố Dao Thanh lập tức nắm tay cô.
"Đi đi đi, tối nay chúng ta không say không về!"
Tô Bắc Nam ngẩng đầu nhìn tòa nhà này, quả thật từ trong ra ngoài đều toát lên chữ "sang".
Sau khi bị Cố Dao Thanh kéo vào trong, sàn nhảy đã chật kín người, họ ăn mặc gợi cảm, trưởng thành rồi lắc lư cơ thể theo nhịp nhạc.
Trước đây Tô Bắc Nam chưa từng đến những nơi như thế này, cô tò mò quan sát xung quanh, nhịp tim cũng đập "thình thịch" theo tiếng nhạc náo nhiệt.
Cố Dao Thanh gọi hai ly rượu ở quầy bar, vừa uống vừa kể cho Tô Bắc Nam nghe mấy chuyện bát quái.
"Cậu có thấy không? Từ khi cậu bước vào cửa, số người nhìn cậu không dưới con số tám đâu.”
Tô Bắc Nam không thể phủ nhận, cô rất nhạy cảm, chỉ cần có người nhìn mình, cô sẽ biết.
"Hehe, đợi chút nữa hẵng nói, tớ tìm thấy mục tiêu của mình rồi, cậu đợi tớ ở đây một lát nhé." Ánh mắt Cố Dao Thanh dán chặt vào bên cạnh, cô ấy cầm ly rượu, bước đi tự tin trên đôi giày cao gót của mình.
Sau khi Cố Dao Thanh đi, có người tiến đến bắt chuyện với Tô Bắc Nam, nhưng cô đều lịch sự từ chối.
Về sau, khi số người đến nhiều hơn, Tô Bắc Nam đành cầm ly rượu rời khỏi quầy bar, tìm một góc ngồi, để tránh sự chú ý của mọi người.
Tô Bắc Nam cầm ly rượu quan sát khắp quán bar. Ánh đèn trong quán đủ màu sắc, chiếu lên người cô làm tôn thêm nét đẹp mờ ảo. Những người đến đây chơi đều ăn mặc gợi cảm quyến rũ, trên môi họ nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Cô siết chặt ly rượu trong tay, cảm thấy mình không hợp với không gian xung quanh. Khi ánh mắt vô tình lướt qua một góc, đôi mắt Tô Bắc Nam sáng lên.
Tô Bắc Nam phát hiện một người, chính xác hơn là một người cũng như cô, không hợp với bầu không khí của quán bar này.
Người phụ nữ đó để tóc đen dài ngang vai, dưới hàng lông mày lá liễu là đôi mắt phượng đẹp. Ngũ quan của cô ấy lạnh lùng cứ như tách biệt khỏi mọi sự náo nhiệt xung quanh, cô ấy cúi đầu uống rượu, trông có vẻ như tâm trạng đang không tốt.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của Tô Bắc Nam hơn là cô ấy đang mặc một chiếc váy liền không tay với màu sắc nổi bật. Cách phối màu của chiếc váy rất ấn tượng, nhưng cô ấy lại nhíu mày khi chạm vào ngực váy.
Tô Bắc Nam học thiết kế thời trang, nên theo cô, bộ váy đó vẫn còn thiếu một chút gì đó. Nếu thêm một vài chi tiết nữa, chiếc váy trên người cô ấy sẽ trở nên hoàn hảo hơn.
Tô Bắc Nam vô thức cầm ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, vị cay nồng lập tức chảy thẳng xuống dạ dày, khiến cô ho không ngừng.
Nhưng dù như vậy, ánh mắt của Tô Bắc Nam vẫn hướng về phía người phụ nữ kia, trong lòng đấu tranh dữ dội.
Do bệnh nghề nghiệp, cô rất muốn tiến tới và chia sẻ quan điểm của mình với người phụ nữ ấy, nhưng lại sợ nếu đột ngột lao đến sẽ quá đường đột.
Đúng lúc này, người phụ nữ ở góc khuất chú ý đến ánh mắt của cô. Khi ngẩng đầu lên, hai ánh mắt họ suýt nữa chạm nhau. May mắn là Tô Bắc Nam nhanh chóng quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Một lát sau, Tô Bắc Nam tiếp tục liếc mắt nhìn về phía góc đó, nhưng không ngờ người kia đã đứng dậy, cầm theo túi xách rồi rời khỏi chỗ ngồi, hơn nữa hướng đi của cô ấy không phải là nhà vệ sinh, mà có vẻ như đang rời khỏi quán bar.
Tô Bắc Nam nắm chặt tay, mím môi.
Trước khi xuyên vào sách, cô đã bỏ lỡ quá nhiều thứ vì thiếu dũng khí, nhưng bây giờ... cô muốn nắm bắt mọi cơ hội, làm những điều mà mình muốn làm.