Minh Hân đáp: “Nhưng Cố Thịnh quá nhạy bén. Nếu đứng lại thêm chút nữa, e rằng sẽ bị cậu ta phát hiện.”
Không đúng.
“Rời đi ngay cũng phù hợp với tính cách của Lâm Minh Hân mà. Cậu ta chắc chắn không muốn nhìn thấy cảnh Bùi Du nảy sinh tình cảm với người khác đâu.”
Không phải.
Hệ thống ngạc nhiên: “Cậu học nhanh thật đấy.” Nó còn nhớ lúc mới đến, Minh Hân rõ ràng chẳng biết gì về cách nhập vai cả, vậy mà bây giờ y đã có thể phân tích tính cách của Lâm Minh Hân rồi.
Minh Hân hơi thu lại nụ cười trên mặt.
Tất cả đều chỉ là cái cớ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, y lại có thể mường tượng được khuôn mặt đầy ngạo mạn và lạnh lùng của thiếu niên, còn có thân hình cao lớn, cơ bắp săn chắc mờ ảo dưới lớp đồng phục mỏng manh, ẩn hiện tám múi bụng.
Y chỉ lo, nếu không rời đi sớm hơn, y sẽ không thể kìm nén nổi.
Minh Hân mở mắt, ánh nhìn chợt khựng lại.
Chàng thơ trong tưởng tượng của y bỗng xuất hiện trước mắt, khơi dậy sóng triều ham muốn cùng khao khát, chiếm hữu đôi mắt vốn thờ ơ của y.
Ngay lúc này, Cố Thịnh vừa bước vào lớp đã nhạy bén cảm nhận được một ánh nhìn rất khác so với người thường.
Hắn lập tức đáp lại bằng một cái nhìn dò xét.
Trước mắt hắn là một thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ, đường nét khuôn mặt tuấn tú, đầy đẹp đẽ. Khóe miệng y hơi cong lên một nụ cười rất đỗi dịu dàng. Bộ quần áo trắng rộng thùng thình trên người y lại càng tôn lên mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, cùng những ngón tay mảnh mai.
Thế nhưng, cảnh tượng ấy càng đẹp đẽ bao nhiêu thì vẻ kỳ lạ trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại càng hiện rõ bấy nhiêu.
Cố Thịnh chỉ cảm nhận được một ánh nhìn dõi theo mình, nó ẩn giấu đầy sự cuồng loạn và chiếm hữu.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng nhớ ra điều gì đã thu hút sự chú ý của mình trong rừng cây khi ấy.
Chính là ánh nhìn chứa đầy du͙© vọиɠ xấu xa này.
Cố Thịnh đương nhiên không nghĩ ánh mắt đó hướng về mình, hắn nhìn sang Bùi Du đang lo lắng đứng bên cạnh, ánh mắt trở nên trầm xuống.
***
Minh Hân lại bị giáo viên gọi lên bục giảng. Không cần chỉ dẫn, y đã viết ra đáp án tiêu chuẩn trên bảng đen.
Nét chữ đẹp đẽ, rõ ràng, ngay ngắn, nếu để lại sau giờ học, chắc chắn sẽ có rất nhiều người trân trọng chụp lại, lưu giữ trong điện thoại.
Đáng tiếc, giáo viên chỉ khen ngợi vài câu rồi dùng giẻ lau xóa đi.
Xung quanh vang lên những tiếng thở dài tiếc nuối.