Nghĩ đến việc Minh Hân chỉ coi tất cả chuyện này là giả, hệ thống mới trả lời: “Chờ công chính xuất hiện cứu thụ chính, thì cậu có thể…”
Hệ thống còn chưa nói xong.
Một bóng dáng đã nhảy từ trên tường xuống, nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ.
Đây là khu vực rìa của trường, không có lắp camera, nên những học sinh đi trễ thường chọn chỗ này hạ cánh.
Nhưng học sinh đến trễ này không mang theo cặp sách. Như một vị thần sắc đẹp đang giãn cơ bắp, khi đứng thẳng người còn cao hơn cả tên côn đồ cao nhất một cái đầu, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ không kiên nhẫn và ghét bỏ, ánh mắt ngạo mạn như một con dã thú, quét mắt xung quanh như đang kiểm tra lãnh thổ của mình.
“Mấy người đang làm gì đó?” Hắn lạnh lùng cất giọng.
Ở trước mặt hắn, mấy tên học sinh to cao, xấu tính kia trông y như mấy con gà bệnh, trong mắt bọn chúng lộ rõ vẻ hoảng sợ. Vừa mở miệng đã để lộ thái độ nhút nhát nịnh bợ: “Bọn em đâu làm gì đâu... chỉ đến đây tán gẫu chút thôi, ha ha.”
Gặp quỷ rồi, chẳng phải nói Cố Thịnh chưa bao giờ đến trường sao?!
Nghĩ đến những tin đồn đáng sợ về Cố Thịnh kia, bọn chúng toát đầy mồ hôi lạnh.
Một tay Bùi Du giữ chặt chiếc ví trong túi, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cố Thịnh.
Nhưng Cố Thịnh chẳng nhìn cậu ta, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng để tao gặp lại bọn bây, cút đi.”
Mấy tên côn đồ vội vã bỏ chạy.
Cố Thịnh bước thẳng về phía tòa nhà dạy học, Bùi Du đuổi theo muốn cảm ơn, nhưng hắn chỉ đáp lại vài câu mơ hồ, dường như chẳng hề để tâm đến những gì Bùi Du nói.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được điều gì đó, liền quay phắt đầu nhìn về phía góc tối ẩn hiện sau thân cây.
Một tia tuyết trắng, ẩn hiện ánh hồng nhạt, lướt qua khe hở thật nhanh.
Bùi Du khẽ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cố Thịnh cuối cùng cũng nghe rõ cậu ta đang nói gì: “Không có gì.”
**
Hệ thống có chút kỳ lạ hỏi: “Sao cậu đi nhanh vậy?”
Minh Hân mỉm cười nhẹ nhàng với những học sinh đi ngang qua. Trở về lớp, ngồi xuống chỗ của mình, rồi giải thích với hệ thống: “Không phải Tiểu Thống nói rồi sao, sau khi Bùi Du được cứu thì tôi có thể rời đi mà.”
Hệ thống lẩm bẩm: “Cũng đâu cần chạy nhanh vậy.” Nó vô thức lo lắng chương trình trừng phạt sẽ coi hành động này của Minh Hân là vi phạm quy tắc: “Tốt nhất là cậu nên tuân thủ đúng tính cách của nhân vật đi. Sau khi thấy cơ hội mình dày công tạo ra bị cướp mất, Lâm Minh Hân chắc chắn sẽ bất bình đứng tại chỗ một lúc mới đúng.”