Mỹ Nhân Quyến Rũ Trở Thành Pháo Hôi Công

Chương 2

Nhưng ở chung với nhau một thời gian, nó vậy mà cảm thấy dao động, có lẽ Minh Hân đúng như những gì y nói. Chưa bao giờ nghe đến tên Cục Xuyên Nhanh gì đó, cũng hoàn toàn không nghĩ bản thân là một thành viên trong đó.

Y chỉ vô tình làm loạn với người nhà, chạy ra ngoài giải sầu rồi bị Cục Xuyên Nhanh nghĩ là tội phạm bắt đi.

Dù sao, nó chưa từng gặp ai có khí chất như Minh Hân ở Cục Xuyên Nhanh cả.

Nhưng thông tin từ Cục Xuyên Nhanh cho biết, phán quyết của họ không sai, nhưng cũng đồng thời kèm theo tài liệu tạm thời giảm hệ số trừng phạt của Minh Hân. Điều này khiến hệ thống cảm thấy bối rối, không thể coi Minh Hân như người bị trừng phạt bình thường được.

Qua góc nhìn của Minh Hân, nó thấy sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với người khác, khuôn thanh tú của thiếu niên trắng bệch, đặt quả bóng xuống, ngoan ngoãn đi theo người kia.

Nó vội vàng nhắc nhở: “Thụ chính bị dẫn đi rồi, mau theo sau.”

Đối với người bị phạt ngây ngô này, đây là điều duy nhất nó có thể làm.

Minh Hân thở dài trong lòng, gấp cuốn sách lại, đứng dậy rồi đi theo hướng thụ chính vừa rời đi.

Trong thế giới này, y tên là Lâm Minh Hân, là anh hàng xóm dịu dàng, đẹp trai của thụ chính, cũng là lớp trưởng ôn hòa và thông minh của lớp.

Nhưng không ai biết, thật ra cậu ta có một sự cố chấp khác thường với thụ chính. Cậu ta không thể chịu đựng được việc thụ chính rời khỏi tầm mắt, càng không thể chấp nhận việc đối phương có bạn bè khác ngoài mình.

Đây cũng chính là lý do tại sao rõ ràng thụ chính có vẻ ngoài thanh tú, đáng yêu, tính cách thân thiện vậy, mà lại không có nhiều bạn bè.

Tất nhiên, kể từ khi Minh Hân đến thế giới này, hầu như y không làm những hành vi tương tự vậy nữa, chỉ thỉnh thoảng miễn cưỡng, giả vờ làm theo lời thúc giục của hệ thống mà thôi.

Y không có hứng thú với thụ chính, thay vì ám ảnh với thụ chính, y thà ôm gương ngủ còn hơn.

Còn về mấy tên côn đồ đang tìm rắc rối với Bùi Du, y không quen, cũng không biết, dù sao chẳng phải tuýp người y thích.

Minh Hân trốn sau một gốc cây, nép trong chỗ tối không ai để ý. Y không nhìn chằm chằm Bùi Du với ánh mắt chăm chú đáng sợ như cố chủ, mà chỉ ngáp một cái đầy mệt mỏi, khóe mắt hơi nhuốm màu ửng hồng.

“Sắp xong chưa?” Trong tiếng đe dọa đòi tiền của bọn côn đồ và tiếng van xin hoảng loạn của thiếu niên, Minh Hân buông lời hỏi một cách lãnh đạm.

Hệ thống: “……”