Mỹ Nhân Quyến Rũ Trở Thành Pháo Hôi Công

Chương 5

Mà trên mặt thiếu niên gây ra những biến hoá này, lại không có chút biểu cảm nào, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, không phải nghe giảng cũng là đang tự học, thẳng đến khi chuông ren ra về.

Y có chút u sầu nói thầm trong lòng: “Thật sự không thể thích Cố Thịnh sao?”

Lời nói liều lĩnh của y khiến giọng nói cơ học của hệ thống bị chấn động đến méo mó: “Không thể! Tuyệt đối không thể!”

Nó lớn tiếng nói: “Nhiệm vụ của cậu là để thụ chính giành được sự nghiệp và tình yêu hoàn hảo, còn công chính cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về thụ chính!”

“Đến cuối, cậu sẽ bị công chính đánh bại, trở thành bệ đỡ cho cái kết HE!” Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở Minh Hân: “Cậu còn muốn ở bên hắn? Mơ giữa ban ngày à!”

Minh Hân rũ mắt: “Là vậy sao?” Giọng điệu của y tràn đầy uất ức.

Thấy y cuối cùng cũng chịu nghe khuyên can, hệ thống thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải nghĩ Minh Hân có thể vô tội, nó hà cớ gì phải khuyên nhủ cậu ta làm chi? Rõ ràng dù nhiệm vụ có thất bại, người chịu trừng phạt cũng chỉ có Minh Hân mà thôi.

“Đúng vậy, đừng suy nghĩ nữa. Hoàn thành xong thế giới trừng phạt này là cậu có thể trở về nhà rồi, lúc đó muốn hẹn hò với ai mà chẳng được.”

Minh Hân không nói gì thêm, chỉ hơi thu lại nụ cười trên môi, trông có vẻ khá ủ dột.

Y cất sách vở, đứng dậy bước ra ngoài lớp học. Vào lúc này, trong lớp chỉ còn mình y.

Nhưng bước chân của y bị chặn lại.

Người cản đường quá cao lớn, bóng đen đổ xuống che phủ toàn bộ cơ thể y.

Minh Hân ngẩng đầu lên, thấy Cố Thịnh đang cúi mắt lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt ấy chứa đầy sự ghét bỏ.

Y vẫn giữ nụ cười trên mặt, không để lộ chút sơ hở: “Bạn học Cố có việc gì sao?”

Thật ra, chỉ có Minh Hân biết, cảm giác phấn khích đang dần dần xâm chiếm tâm trí y.

Cố Thịnh không nói gì, chỉ tiến lại gần Minh Hân thêm một bước.

Minh Hân buộc phải lùi lại một bước.

“Rầm” một tiếng, Cố Thịnh đóng sầm cửa trước, còn cửa sau thì vừa khéo đã hỏng mấy ngày nay, tạo ra một không gian khép kín.

Nhưng Minh Hân dường như vẫn chưa hiểu ý định của người trước mặt, chỉ kiên nhẫn dịu dàng nhìn hắn.

Những lời nói thoái thác của đám côn đồ, cùng với sự lạnh lùng và hiểm ác mà Cố Thịnh tự nhận ra từ người này, cái mã dịu dàng kia không thể nào đánh lừa được hắn.

Cố Thịnh đã chứng kiến quá nhiều góc tối trong gia đình mình, sớm phát triển được bản năng nhạy bén nhận biết ác ý.

Hắn lạnh lùng nói: “Những tên đòi tiền Bùi Du vào buổi sáng, là do cậu sắp xếp đúng không?”