Đội Trưởng Anh Chuyên Trị Không Phục [Esport]

Chương 45: Gặp bạn cùng thuyền

OT tọa lạc ở nơi khá ít người, sống nơi ầm ĩ như Thành phố S mãi rồi thì về đây sống đúng là trọn vẹn, đặc biệt còn có cây hào được trồng hai bên đường.

Hè vừa đến là hòe bung nở.

Toàn độ đường phố chìm trong sắc tím, mùi thơm ngát rạo rực bao lòng người.

“Hôm nay cậu chơi được lắm, nhưng có cái này không ok lắm, tôi cảm giác như cậu không tin đồng đội mình lắm.”

Lâm Giang tìm chủ đề trò chuyện.

“Mỗi lần cậu đi tìm vị trí cũng rất tốt, đánh cũng ok, nhưng tôi thấy cậu còn đánh được hay hơn nữa cơ, nếu cậu chịu tin đồng đội của mình, tin họ có thể giúp cậu tìm một vị trí tốt hơn.”

Lúc chơi Thẩm Câu thích chơi một mình hơn là chơi team.

Mỗi lần đến lúc đánh team là hắn đều sẽ quan sát trước, nên lúc đấy hắn sẽ chậm khoảng-2 giây so với đồng đội mình.

“Thống nhất được hướng chơi rất quan trọng, đôi khi không đến vài giây là đã biết được kết quả trước rồi, nếu cậu còn muốn mạnh hơn nữa thì tốt nhất nên duỗi lại cái nết đi.”

Thẩm Câu vẫn đang nghe.

Nếu người khác nói thế Thẩm Câu sẽ nghĩ là họ đang cố dìm hắn xuống, nhưng nếu là Lâm Giang nói thì hắn biết ngay là anh chỉ đang muốn tốt cho mình thôi.

Hắn “Ừ”một tiếng, lẳng lặng nhớ hết rồi đi lên phía trước.

Lâm Giang đột nhiên hỏi, “Thẩm Câu, sao cậu lại chọn đi đánh chuyên nghiệp ?”

Thẩm Câu dừng bước chân, thiếu chút nữa đυ.ng phải Lâm Giang.

Hai người chưa từng gần đến vậy, đến nỗi hắn còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn còn ám trên quần áo Lâm Giang.

Hắn lùi lại vài bước, “Tôi thích chơi game.”

“Thế thôi á ?” Lâm Giang nghiêng đầu khó hiểu.

“Thế cậu ở nhà chơi cũng được mà, sao cần đi chơi chuyên nghiệp làm gì chứ, ngoài cái đấy ra cậu không còn lý do khác nữa hả ?”

Thứ Thẩm Câu muốn chính là tự do, hắn không muốn sống mãi trong cái l*иg của Thẩm gia nữa, đây chính là cọng rơm cứu mạng hắn, dù người đời có khinh cái nghề này như nào đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ cắn răng bám lấy…

Trước cũng có người hỏi Thẩm Câu thế rồi.

Hắn cũng nói thật.

Rồi người đấy cười khinh bảo, “Đi chỉ vì trốn người nhà thôi hả? Cậu ở Versaill-es đúng không. Biết ngay mà, tiểu thiếu gia dỗi ba mẹ bỏ nhà đi chơi ? Không, không, tôi nói giỡn xíu ấy mà… Cậu đừng giận chứ, này ?”

Từ đó về sau Thẩm Câu không nhắc đến chuyện này nữa.

Hắn nói, “Không.”

Lâm Giang nghe xong bỗng bíu lấy vai hắn.

“Đây không chỉ là một trò chơi, nó còn là cách đánh giá xem cậu đam mê thế nào, nếu không cậu sẽ càng ngày càng tuột dốc đấy.”

Hắn hỏi lại, “Anh không thấy tôi trẻ con lắm sao ?”

Lâm Giang nghe thế thì phụt cười, ngước mắt lên nhìn hắn, “Chỉ có người không có lý tưởng mới nói lý tưởng là thứ tào lao, dù thứ mà cậu nói, dù có là quá trình hay kết quả thì đều có ý nghĩa như nhau, …”

“Mà tất nhiên, nếu gặp được người chung lý tưởng thì sẽ tuyệt lắm đấy.”

Nếu gặp được người chung lý tưởng, tuyệt lắm…

Thẩm Câu nhìn sâu vào mắt anh, nhịp tim tăng vọt.

Có thứ gì đó bắt đầu nảy nở trong hắn, hắn không biết thế nào nữa, nó lạ lắm.

Nhưng ngay sau đó Lâm Giang cung tò mò hỏi hắn, “Tống Tri Tư bảo là cậu suốt ngày chửi tục nên bị khóa nhiều acc lắm, tôi hỏi chút, nói mấy từ đó thì có bị phạt tiền không Mà phạt bao nhiêu thế ?”

“Kiểu, mang mẹ ra chửi này? Hay mang họ hàng thân thuộc ra chửi? Hay nói người kia ngu hay kiểu mất nãy này kia thì có tính là chửi không ?”

Thẩm Câu: ….

“Tôi chưa thử nữa.”

“À, ok. lúc nào thử đi rồi nói tôi biết cũng được.”