Lâm Giang buồn cười.
Lớn từng này rồi mà sao Tống Tri Tư cứ tị nạnh như em bé mãi thế ?
Anh xoa đầu cậu, “Không được.”
Sau đấy anh đi luôn, thế mà cậu ấy vẫn lẽo đẽo theo sau.
Không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không, lúc nãy lúc mở cửa cậu thấy khuôn mặt Lâm Giang trong ánh đèn, nhìn khác bình thường lắm.
Không biết sao nữa, tự dưng Tống Tri Tư thấy hơi sợ sợ.
Nét u ám vẫn còn treo trên khuôn mặt kia, nhưng cậu biết Lâm Giang về rồi.
Rồi cậu lại ngây ngốc cười cười, “Đội trưởng, anh đánh với em lần đi, em ngoan mà, hứa luôn..”
Một ngày huấn luyện cũng kết thúc.
Anh thấy sống ở OT dễ hơn rất nhiều so với sống ở KUG.
Ở OT quản lý cũng sẽ không tạo nhiều áp lực, cũng không có tổ huấn luyện viên ở đây, đồng đội trong này cũng sẽ không có chuyện phân chia cao thấp, ai giỏi hơn ai.
Huấn luyện viên dặn dò vài câu rồi cũng thả người.
Giờ gần 10 giờ rồi, Lâm Giang thấy vẫn còn sớm nên xuống cửa hàng tiện mua chai nước, mua luôn hai bao thuốc.
Thu ngân do dự nhìn anh, Lâm Giang biết nên cười cười, “Tôi 21 rồi.”
Mặt anh khá nhỏ, nét mặt trông cũng rất trẻ con, dù lớn hơn Tống Tri Tư nhiều tuổi nhưng trông cũng không lớn hơn là bao.
Chị thu ngân đỏ mặt, nhanh tay tính tiền đồ cho anh xong còn nhỏ giọng nhắc nhở, “21 tuổi cũng còn nhỏ mà, hút thuốc có hại cho sức khỏe…”
Lâm Giang gật gật đầu, cất bao thuốc vào túi, rồi đi ra, vừa lúc thấy Thẩm Câu cũng định vào đây mua nước.
Thẩm Câu không đội mũ, tóc đầy nước, từng sợi bện chặt vào nhau, trông rất nhếch nhác.
Cổ áo hắn mở toang ra, để lộ một ít xương quai xanh, mùi cơ thể hòa quyện cùng gió lưu hương, thổi bùng khắp ngõ.
Bình thường Thẩm Câu không thích nói chuyện với mọi người lắm, đi đâu đầu cũng cúi gằm, trong nhà chung thì lúc nào cũng đội mũ, Lâm Giang thật sự chưa thấy mặt hắn lúc nào, kiểu cả mặt ấy.
Giờ nhìn kỹ thì thấy hắn cũng được phết, nét mặt giống mấy thiếu gia nhà giàu trong phim.
Lâm Giang gật đầu coi như chào hỏi, anh đứng ở ven đường, tay thọc vào túi tìm thuốc.
Nhưng chắc lâu chưa hút nên vừa hút anh vừa nôn khan.
Tay anh vẫn cầm nửa đuối hút dở, quay sang thì thấy Thẩm Câu mua đồ xong vẫn đứng ở cửa nhìn anh.
Do tối quá nên Lâm Giang không nhìn rõ mặt hắn, nhưng hắn thì thấy rất rõ.
Dáng người mảnh khảnh đứng dưới đèn đường, ánh sáng đèn đường rọi lêи đỉиɦ đầu anh, tay anh vẫn đang cầm điếu thuốc, họ nhẹ.
Thẩm Cẩu nhìn chăm chăm vào đuối thuốc anh đang cầm.
Vừa nhìn đã biết bình thường Lâm Giang không hút thuốc rồi, nhưng chắc cũng không phải lần đầu, nhưng vẫn chưa quen, nên anh cứ đứng đấy ho khụ khụ, đuôi mắt hoen hồng.
Thực ảo đan xen.
Đây là một Lâm Giang khác mà Thẩm Câu chưa từng biết.
Lâm Giang biết hắn từ nãy đến giờ vẫn nhìn mình, “Cậu không về ngủ à ?”
Thẩm Câu lắc đầu, hắn chủ động bước đến gần ánh sáng kia, nơi những ngọn khói giăng mù mịt, bện chặt lấy nhau, rồi dần dần tan biến trong tích tắc.
Lâm Giang ném điếu thuốc xuống đất.
Anh ngỏ ý, “Đi dạo chút không ?”