Đây là số phụ của Lâm Giang, cũng ít người biết.
Đầu bên kia cuộc gọi im lặng.
Lúc sau thì có tiếng bật lửa vang lên..
Màn đêm giăng tỏa khắp ngoài ban công, những ngọn sương mù cũng theo đó mà hoành hành nơi, che mắt người đi đường.
Lâm Giang không quan tâm việc sao người kia lại biết được số điện thoại của anh, anh chỉ nói, “Đừng gọi nữa, tôi chẳng liên quan đến KUG gì nữa.”
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười trầm thấp, sau khi bình tĩnh lại thì vẫn kiên nhẫn hỏi anh, “Mày quen ở đấy chưa ?”
Lời này gợi cho Lâm Giang bao kỉ niệm.
Thật hoài niệm lúc thiếu thời, khi mà hai người có thể tán chuyện, gì cũng được, giờ thì …
Lâm Giang siết chặt điện thoại, “Tôi rời KUG rồi.”
Người bên kia cất lên giọng nói mệt mỏi, “Tao mới về nước, thật ra hợp đồng vẫn còn vấn đề…”
Lâm Giang nhắm chặt mắt lại rồi từ từ mở ra, “ Thầy Hà à, tôi đã bảo là tôi rời KUG rồi, nên mấy chuyện hợp đồng gì đấy cũng không liên quan gì đến tôi hết. Mới cả, đây là số riêng của tôi, sau đừng gọi nữa.”
Màn đêm vô vọng như đang nuốt chửng lấy con người.
Tiếng bật lửa lại vang lên, tia lửa bắn ra, thiêu rụi không khí xung quanh, Hà Cốt ném đầu thuốc xuống đất.
Lâu sau hắn mới cất giọng, “Được rồi.”
Hạ Cốt từ trước đến giờ là người nói lời giữ lời, hắn đã hứa gì rồi thì sẽ không vi phạm.
Mới cả, người kiêu như hắn, sao có thể chỉ vì một tuyển thủ mà chịu cúi đầu chứ ?
Lâm Giang ngắt cuộc gọi, mắt rũ xuống mang theo sắc lạnh.
Anh lướt danh bạ một hồi rồi tìm ngay được kẻ đầu sỏ: Mày đưa số tao cho Hạ Cốt à ?
Cơ Trí thấy tin nhắn hiện về cũng hơi rén: A Giang đừng giận mà, Hạ thiếu với chúng mình có hợp đồng hợp tác, mà hắn lại nhờ tao chuyện cỏn con này, tao từ chối cũng kỳ, đúng không…
Lâm Giang thở mạnh, gõ từng chữ như muốn thủng màn hình: Để tao nhắc lại cho mày nhớ, tao với nó dù trước có tốt thế nào thì cũng chỉ là chuyện trước khi rời KUG thôi, biết chưa? Nó sau mà còn hỏi nữa, mà mày còn cho thì liệu hồn.
Anh Cơ Trí: Ok, xin lỗi mà, trước hai người tốt thế tao còn tưởng…
Lâm Giang tắt điện thoại, đứng dựa vào ban công.
Đêm khuya ở thành phố S giống như quái vật vậy, cắn nuốt anh đến không còn mảnh vụn.
Trước anh đã nghĩ rằng mình với Hạ Cốt là người cùng hội cùng thuyền.
Nhưng đến ngày đó, cái bản hợp đồng đập vào mắt anh, rồi ba năm sau nữa, thật sự là địa ngục mà.
Lúc đấy anh mới biết.
Anh và Hạ Cốt khác nhau, hoàn toàn.
Bản chất tư bản đã ngấm vào máu mấy người bọn họ, việc làm bạn với tư bản chẳng khác nào là màn cược.
Lâm Giang tự nhiên muốn hút thuốc, anh thọc tay vào túi tìm gói thuốc, rồi mới phát hiện, mới đây mà đã bốn năm rồi, anh vẫn không có thói quen mang thuốc bên mình.
Anh đã chịu đựng lâu đến vậy.
Nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại đêm nay mà lại kéo anh về nơi ăn thịt người kia.
Nghĩ lung tung một hồi Lâm Giang bắt đầu thấy khó thở. Anh bá chắc vào ban công.
Cửa đằng sau bỗng mở ra.
Tống Tri Tư như một con chó nhỏ nhút nhát mà lại thèm muốn sự âu yếm của chủ nhân, cậu cứ chần chừ đứng nơi khung cửa, “Đội trưởng, A Đăng với em chuẩn bị xong rồi, anh muốn vào chơi chút không? Em vừa thấy anh support cho Thẩm Câu xong, em cũng muốn…”