Đội Trưởng Anh Chuyên Trị Không Phục [Esport]

Chương 42: Đánh đôi với Thẩm Câu.

Cảm giác khi một tuyển thủ hàng đầu chơi hỗ trợ cho mình là gì?

Thẩm Câu đã trải nghiệm điều đó trong trận đấu này.

Phản xạ và kỹ năng của Lâm Giang đều thuộc hàng top trong Liên Minh Huyền Thoại.

Thẩm Câu không cần phải suy nghĩ nhiều, Lâm Giang tự nhiên sẽ thực hiện một chuỗi combo hoàn hảo để tạo điều kiện tối ưu cho hắn.

Dù Thẩm Câu bị đối phương cản trở hoặc bị kéo, Lâm Giang sẽ ngay lập tức dùng W để đẩy lùi AD của đối phương, rồi quay lại phối hợp với Thẩm Câu để phản công, phối hợp ăn ý như thể đã tập luyện hàng nghìn lần.

Trong quá trình chơi, Thẩm Câu không khỏi nhớ lại trận đấu giao hữu năm xưa —

Hắn bị tấn công ở đường đi, và người đi rừng của đối thủ cũng không ưa hắn nên liên tục quấy rối tâm lý của hắn.

Vào khoảnh khắc hắn gần như bị gϊếŧ chết, chính Lâm Giang đã chủ động nhường vàng cho Thẩm Cư.

Lâm Giang bằng lòng đặt niềm tin của mình, xây dựng một cây cầu trên vực sâu, và chính nhờ đó Thẩm Câu mới có cơ hội lật ngược tình thế và thắng trận.

Thẩm Câu hoàn tất cú đòn đánh cuối cùng, với tiếng hệ thống thông báo “Double Kill” vang lên khi đối phương ngã xuống, hoàn thành trận đấu một cách hoàn hảo.

Ngón tay hơi tê, trận đấu đã thắng.

Trong tai nghe, vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của Lâm Giang, “Tốc độ tay của cậu thật sự nhanh...”

Niềm tin của Lâm Giang đã cứu sống Thẩm Câu trong những khoảnh khắc gần như không thể sống sót vào năm đó.

Và giờ đây, sau nhiều năm, nó lại một lần nữa đánh thức hy vọng trong lòng hắn.

Thật sự Thẩm Câu không dám mơ rằng Lâm Giang sẽ gia nhập đội của mình.

Nhưng Lâm Giang đã thực sự đến, ngồi ngay bên cạnh hắn.

Nhịp thở của Thẩm Câu trở nên không đều, hắn vô thức quay đầu nhìn Lâm Giang, có điều gì đó muốn nói với anh, nhưng chưa kịp mở miệng thì điện thoại của Lâm Giang đã reo lên.

“Tôi nghe điện thoại.” Lâm Giang nói xong thì cũng đứng dậy.

Số điện thoại trên màn hình là một số lạ, Lâm Giang đi ra ban công nhận cuộc gọi, không biết nghe thấy điều gì mà anh khẽ nhíu mày, rồi quay lưng lại với phòng tập luyện.

Thẩm Câu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh một lúc, bỗng nhiên bị Tống Tri Tự vỗ nhẹ vào vai.

“Chà, được đội trưởng hỗ trợ cậu có thích không?”

Tống Tri Tư mở giao diện xem thành tích của Lâm Giang.

“Ôi, 2 mạng, 1 chết, 12 hỗ trợ, đội trưởng chơi Alistar thật sự rất tốt. Này, Thẩm Câu, cậu nghĩ thế nào về đội trưởng mới?”

Thẩm Câu bị đẩy nhẹ một cái, mới thu hồi tầm nhìn, hắn im lặng nhấn vào giao diện trò chơi, lại bị đẩy một cái mới trả lời: “Cũng được.”

“Cũng được ư?” Tống Tri Tự suy nghĩ một lúc lại nói tiếp “Cậu nói "cũng được", chắc hẳn là rất tốt rồi! Thật ra tôi cũng thấy đội trưởng mới rất tuyệt...”

Thẩm Câu vừa nghe nhưng ánh mắt lại vô thức quay về phía ban công.

...

Trên ban công.

Lâm Giang nhận cuộc gọi, “A lô.”

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Lâm Giang, tại sao cậu lại đến OT?”

Giọng nói có phần trầm hơn bình thường, nhưng Lâm Giang ngay lập tức nhận ra đó là ai.

“Ai cho cậu số điện thoại này?”