Thẩm Câu mất ngủ.
Hắn gối đầu lên cánh tay, trong đầu vẫn nghĩ đến điếu thuốc trên đầu ngón tay Lâm Giang.
Cứ như trời sinh đôi tay kia chính là dùng để kẹp thuốc, khớp ngón tay thon dài, xương cốt rõ ràng, ánh lửa chiếu lên móng tay trong suốt, mạ lên một tầng màu đỏ nhàn nhạt.
Hình dáng xương bọc dưới da thịt rất đẹp, giống như khung của loài bướm mà hắn đã nhìn thấy trong tủ kính khi còn bé.
Thẩm Câu trở mình, vẫn không ngủ được, ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ chiếu rọi tâm sự của hắn.
Tống Tri Tự ở phía trên cũng không ngủ được, làm cho chiếc giường tầng kêu "kẽo kẹt", dứt khoát bò dậy ghé vào bên giường nhìn xuống: "Cậu cũng không ngủ được sao?"
Thẩm Câu nhắm mắt lại.
Tống Tri Tự còn không có ý định buông tha cho hắn: "Cậu nói xem người hôm nay gọi điện thoại cho đội trưởng là ai? Là người của KUG sao? Tôi thấy đội trưởng nghe máy xong thì sắc mặt liền thay đổi, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ấy như vậy, cứ nhìn chằm chằm dưới lầu, tôi còn lo là anh ấy sẽ nhảy xuống, aizz, Thẩm Câu, cậu hiểu ý tôi không? Chính là… có cảm giác khó có thể nói rõ...... Đột nhiên lại thấy rất thương anh ấy.”
Thẩm Câu mở mắt.
Tống Tri Tự nhìn thấy ánh mắt hắn thì đột nhiên chột dạ, cậu ấy nằm trở lại giường: "Dù sao cậu cũng không hiểu, mau ngủ đi, ngày mai còn phải luyện tập.”
Thẩm Câu càng không ngủ được.
Nhưng ngày hôm sau hắn vẫn thức dậy rất sớm.
Cơ thể đã hình thành đồng hồ sinh học, hơn nữa bản thân hắn cũng ngủ tương đối ít, người khác ngủ bảy tám tiếng mới có thể khôi phục tinh thần, hắn chỉ cần bốn năm tiếng là đủ rồi.
Hắn rửa mặt xong mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu.
Lâm Giang dậy sớm hơn hắn, một tay bưng cà phê, một tay cầm quyển sổ, đang tựa vào máy pha cà phê để pha cà phê cho bọn họ.
Anh thấy Thẩm Câu xuống lầu, theo thói quen mà mỉm cười với hắn: "Thời gian huấn luyện cũng chưa tới, không ngủ thêm một lát sao?"
Thẩm Câu kéo thấp vành nón: “Tôi ngủ ít.”
Hắn ngồi vào vị trí, mở máy tính chuẩn bị bắt đầu luyện tập.
Giọng của Lâm Giang truyền đến từ phía sau: "Muốn uống gì không? Nhịn đói không tốt cho dạ dày đâu.”
Thẩm Câu dừng một chút, hắn nhìn ly cà phê trong tay Lâm Giang theo bản năng, kết quả Lâm Giang không đưa cho hắn, ngược lại đặt lên bàn Tống Tri Tự.
“……”
Lâm Giang bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, giải thích: "Cái này không phải cho cậu."
Thẩm Câu "Ừ" một tiếng, kéo vành nón càng thấp hơn, hắn đeo tai nghe lên rồi tăng âm lượng, mũ bỗng nhiên bị người khác nhấc nhẹ lên, một chai sữa xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Uống cà phê lúc bụng rỗng không tốt cho cậu, cậu vẫn nên uống sữa đi.”
“Còn nữa…" Lâm Giang dời tai nghe của hắn đi: “Mũ sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu, đừng đội thấp như vậy.”
Đặt tai nghe lại trở về chỗ cũ nhưng trong lòng Thẩm Câu lại rối bời.
Hắn nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Giang đưa tay ấn khởi động máy chủ, bỗng nhiên nghĩ đến đôi tay kia ngoại trừ chơi eSport, lúc kẹp thuốc lá cũng rất đẹp mắt.