Lão Mao, “Mà cậu kéo vào hết chưa ?”
Tống Tri Tư đang trong phòng: Anh à, nhẹ nhàng với em chút thôi… (vái lạy)
A Đăng lo lắng: Chào mọi người.
Chu Ôn nhìn mấy dòn ID nổi tiếng này, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thẩm Câu vào sau nên bị phân vào đội của Thẩm Câu, không đổi được.
Lão Mao nhìn dòng ID quen quen kia, nhớ ra người này là người anh mới combat tuần trước, giờ lại chung đội mình.
Thấy ngại vãi.
Tống Tri Tư định bảo để cậu lùi lại chút cho Thẩm Câu lên đây, nhưng Lâm Giang lại đá bắp chân cậu, “Thẩm Câu ra đây.”
Thẩm Câu đổi luôn, chỉ bằng một tiếng cạch.
Hai bên đã sẵn sàng, bắt đầu chọn tướng.
Lâm Giang ngắt kết nối với Lão Mao và những người khác, rồi vào cuộc trò chuyện riêng của đội, “Giờ chúng ta cứ chơi như bình thường là được, nhớ để ý đến cách chơi của họ là được.”
Anh nghiêm túc nhắc nhở, rõ ràng đây chỉ là trận đấu tập thôi mà lại căng thẳng như trận chính thức vậy.
A Đăng ngồi thẳng lưng, ngay cả Trịnh Vũ, người chỉ đang xem thi đấu thôi cũng thấy lo. Đây là áp lực từ tuyển thủ hàng đầu hả ?
Ở đây không có lệnh cấm gì cả, nên Lão Mao với mấy người khác đều có chiêu bài của mình. Tống Tri Tư nhìn con cá sấu trước mặt, ánh mắt tối sầm, “Đội trưởng, cá sấu của Lão Mao chắc băm nát em mất.”
Lâm Giang vẫn cười, “Thế cố đừng thành thịt xay.”
Tống Tri Tư khóc hết nước mắt, suy nghĩ của cậu giờ giống hệt với tên ID: Đường này chết hết.
Lão Mao bên kia nhìn thấy tên ID cũng phải bật cười, “Dù gì cũng là người chơi LPL, sao đặt tên gì mà nghe ngại thế…”
Trận đấu bắt đầu, Lão Mao làm đúng theo những gì ảnh nói, ấn Tống Tri Tư tiếp xúc với nền đất mấy lần, anh ta đánh mạnh bạo đến nỗi cậu không còn biết trời trăng mây gió gì.
Người đi rừng cấp 6 cũng tới đây rồi, một đao chém làm cậu mất nửa bình máu.
Tống Tri Tư thấy cảnh này bắt đầu kêu cha gọi mẹ, cậu mới mua thêm trang bị, cậu còn chưa đến cấp 6 mà người đi rừng bên kia đã…
Con cá sấu đối diện đã đạt tới cấp 7, mà giờ cậu vẫn chỉ cấp 5, đang run lẩy bẩy đứng dưới tòa tháp…
Bình thường Tống Tri Tư mặt dày lắm, dù mọi thứ có xấu hổ đến mức nào thì cậu vẫn cả thấy gì cả.
Nhưng nay không biết sao nữa.
Cậu rất quan tâm đến ý của Lâm Giang.
Cậu lén liếc Lâm Giang, nghĩ thầm chắc anh cũng không nhìn ra hành động ngu ngốc của mình đâu? Đúng chứ? Tống Tri Tư thở phào một hơi, đang định mua trang bị tiếp thì lại nghe thấy giọng Lâm Giang vang lên, “Tống Tri Tư.”
Tống Tri Tư giật mình, “Có em đây!”
Lâm Giang cười lớn, “Đừng chết nữa!”
Cổ với mặt cậu đỏ bừng, “Vâng ạ!”
.